Edit: Bonie
Beta: V, TH
“Chẳng lẽ còn cái gì chưa rõ sao?”
Khi Kiều Yên Nhiên nói những lời này thì cả người đều phát run. Không biết là do sợ hay tức giận, khuôn mặt cô ta vừa đỏ vừa trắng bệch, thay đổi liên hồi khiến Nghê Thanh đánh thót.
“Đổng Y Lan! Cô đừng có lừa mình dối người nữa được không!”
“Kiều Yên Nhiên, cô có thể để tôi bình tĩnh một chút không? Cô tự nhìn dáng vẻ hung dữ của mình bây giờ đi, chuyện nguyền rủa lúc trước cũng không thấy cô sợ hãi như vậy, giờ lại đổ mọi lỗi lầm lên người Tần Việt hả?”
Đôi mắt Đổng Y Lan đầy lửa giận.
Nghê Thanh cũng cố vịn vào Nghê Duyệt đứng lên. Cô nhìn hai người đang nổi giận đùng đùng, thật sự trong lòng cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Bởi vì lúc cô biết Đổng Y Lan và Kiều Yên Nhiên, hai người vẫn là bạn thân luôn dính nhau như hình với bóng. Đừng nói đến cãi nhau, Nghê Thanh cảm thấy, cho dù giữa hai người bọn họ có ai bốc phét thì người kia cũng phải tâng bốc tận mây xanh.
Nhưng Nghê Thanh không phải loại người thích hóng hớt, làm lớn mọi chuyện lên. Nếu bình thường nhìn thấy có người đang cãi nhau, cô cũng sẽ không đi ngăn lại, có thể trốn được thì trốn, có thể trốn rất xa thì trốn rất xa. Nhưng hôm nay, thấy tình hình của hai người họ ngày càng căng thẳng hơn, nói gì thì nói, cô cũng phải đứng ra làm người hòa giải khuyên nhủ một chút.
Nhưng chưa đợi tới lúc cô lựa lời thì Nghê Thanh thấy Tần Việt cúi đầu với Kiều Yên Nhiên.
“Yên Nhiên, tôi thừa nhận là tôi có sai.”
Lúc Tần Việt nói những lời này, dáng vẻ nhíu chặt mày đầy ngay chính đập thẳng vào trong lòng Nghê Thanh.
“Tần Việt! Sao anh lại xin lỗi cô ấy!” Đổng Y Lan hệt như trâu bảo vệ nghé con, kéo Tần Việt lại. Sự tức giận trong ánh mắt quả thực nóng rực như núi lửa bùng nổ.
Tay phải Nghê Thanh đặt sau lưng nắm chặt lại, cuối cùng cũng vô lực buông thõng.
“Chẳng lẽ không phải tôi sai sao?” Tần Việt cười khổ: “Quả thật là tôi không biết tự lượng sức mình.”
“Nhưng ——”
Hiển nhiên, Đổng Y Lan vẫn muốn nói gì đó nhưng Tần Việt lại vô lực xua tay.
Đó là thái độ không muốn mổ xẻ thêm vấn đề này nữa.
Thật ra, Đổng Y Lan muốn nói tất cả những lời trong lòng ra cho rõ ràng.
Tương tự, Tần Việt cũng không cần xin lỗi ai cả. Suốt cả hành trình, dù có là người quen hay không thì anh đều chăm sóc rất ân cần. Chuyện này rõ như ban ngày, đây cũng không phải là lời dối mà Nghê Thanh cố tình bịa đặt, làm trái với lương tâm của mình. Chỉ là anh không dự đoán được loại chuyện này lại có thể đột ngột xảy ra giữa bọn họ mà thôi.
Nhưng bất luận chuyện gì thì cũng đừng nên đánh thức một người đang giả bộ ngủ.
Mà Kiều Yên Nhiên chính là cái người đang giả bộ ngủ kia…
Nghê Thanh cũng không muốn vô duyên vô cớ chỉ trích Tần Việt. Cô càng muốn lên tiếng vì anh một lần, nhưng trong đầu lại trống không.
Cô nên nói gì bây giờ? Cô có thể nói cái gì đây?
Chỉ bằng giọng nói đứt quãng này thì cô có thể làm được cái gì chứ?
“Thật không hiểu nổi mấy người này lại tranh chấp nội bộ chi nữa.”
Cao Thăng chỉ về hướng đến nhà trọ Hi Lai với vẻ mặt nôn nóng xen lẫn không kiên nhẫn. Nghê Thanh chỉ thấy những bóng đen khuất sau ánh đèn lập lòe đang đi về phía bọn họ.
“Đó… Là người sao?”
Hỏi xong, Cao Thăng lại là bắt đầu vò đầu tóc hỗn độn của mình, kéo Tống Nguyệt Nguyệt trông có vẻ yếu đuối ra sau mình.
Nghê Thanh đau họng khó nói nên chỉ gật đầu. Tuy Cao Thăng không có chú ý tới động tác này của cô, nhưng cô cũng tự xem như là đã trả lời vấn đề này của anh ta.
Tất nhiên đó là người.
Khi ánh sáng của đèn dây tóc chiếu vào trong mắt cô, Nghê Thanh biết được mấy cái bóng màu đen đằng trước là người.
Mấy người Kiều Yên Nhiên vừa rồi còn vây quanh tranh chấp cũng im lặng.
Nhìn bóng dáng đối diện ngày càng tới gần, cuối cùng Nghê Thanh đã thấy rõ khuôn mặt bọn họ.
Hóa ra là Nhạc Thanh Nguyên, Lý Tư và những người khác.
Vừa đụng mặt nhau, Nghê Thanh đã nghe thấy Mạnh Như Kiều hỏi thăm tung tích về Trình Ngạn Đình.
“Là thế này, vốn dĩ lúc chiều tụi tôi đi xe tải ở trấn bên cạnh, kết quả là lúc đi qua cánh rừng phía Đông bên kia thì bị lạc đường, loanh quanh lòng vòng tới tối, không để ý thì đã lạc mất Trình Ngạn Đình.”
Lời giải thích của Lý Tư khiến không khí giữa bọn Nghê Thanh vừa ổn định lại lập tức trở nên nghiêm trọng.
“Lạc đường? Mấy người có chắc là lạc trong rừng cây không?”
Giọng của Kiều Yên Nhiên lập tức trở nên bén nhọn.
Nghê Thanh nhìn vẻ mặt căng cứng của bọn họ, cảm giác mệt mỏi trong lòng lại dâng lên lần nữa.
Nhưng bọn Nhạc Thanh Nguyên như không nhận ra được ở đây có vấn đề. Nghe thấy Kiều Yên Nhiên nghi ngờ, Mạnh Như Kiều còn nói thầm —— “Không phải lạc đường thì còn có thể là gì cơ chứ?”
“Có thật là mấy anh rời khỏi đó vào buổi chiều không?”
Người hỏi câu này là Tần Việt, hai mắt anh vẫn luôn nhìn chăm chú vào đôi mắt đang trốn tránh của Lý Tư.
Nghê Thanh đã từng tiếp xúc qua tâm lý học, cô cũng biết rõ, đây là biểu hiện của nói dối, chột dạ.
Cô tin Tần Việt cũng biết chuyện này. Dù sao học kỳ 2 năm nhất bọn họ đều chọn học môn “Tâm lý học xã hội”, thuộc chương trình tâm lý học cơ sở.
Môn này đúng là rất thực dụng, Nghê Thanh cố gắng sử dụng những gì học được để quan sát người khác.
Có điều tâm lý học và lòng người vẫn khác nhau như khoảng cách trời với đất.
Khi Nghê Thanh cố gắng muốn nhìn thấu lòng người bên cạnh mình thì đều sẽ cảm thấy hoang mang.
“Anh Lý, xin anh hãy nói thật.” Tần Việt trầm giọng nói.
“Được rồi…” Cuối cùng Lý Tư cũng thở ra một hơi: “Thật ra tôi cũng không muốn giấu gì. Đại khái là lúc 6 giờ tụi tôi mới ra cửa…”
Chuyện nhỏ như vậy cũng không có gì đáng che giấu. Cho nên, việc này cũng có thể giải thích vì sao bọn họ cảm thấy mình lạc đường, bọn họ gặp —— quỷ đả tường.
Ba từ này thực sự đập vào mặt những người luôn kiên trì tin vào thuyết vô thần.
Nhưng lúc này, bọn họ cũng không rảnh mà lo lắng, lằng nhằng vấn đề này làm gì. Cũng chỉ có Nghê Thanh mới dư thừa cảm xúc đi nghĩ những chuyện không đâu mà thôi.
“Chẳng lẽ không phải từ đầu mấy người đã vội vã rời đi rồi à, sao lại chờ đến 6 giờ chiều mới xuất phát?”
Đây cũng là vấn đề Nghê Thanh thắc mắc. Chẳng qua thấy Đổng Y Lan đã hỏi rồi, cô cũng không muốn miễn cưỡng cổ họng đang đau của mình để lặp lại nữa.
“Chả là khi sắp xếp lại đồ đạc thì tôi không tìm thấy chiếc đồng hồ di vật quý báu của chị họ tôi. Sau đó chúng tôi phải tìm cả ngày.” Mạnh Như Kiều bĩu môi, vẻ mặt giống như đang giận khiến Nghê Thanh sửng sốt.
“Lệ…” Lý Tư nhìn Nhạc Thanh Nguyên bên cạnh, những lời định thốt ra lập tức khựng lại.
“Khi còn sống chị ấy thích cái đồng hồ đó nhất. Cho nên tôi tính mang thứ kia về làm mộ chôn quần áo và di vật, cũng coi như cũng giúp chị ấyra đi thanh thản.”
“Đúng vậy, cái đồng hồ đó là do chồng chị ấy mua, khi không có việc gì thì thường để chúng tôi chơi với cái đồng hồ đó… Lúc chị họ còn sống thì rất thích kể cho tôi và anh em họ trong nhà nghe chuyện xưa của chị và chồng chị ấy nữa…”
Mạnh Như Kiều nói xong còn khóc nức nở.
Mà lúc Nghê Thanh nhìn Lý Tư, cô thấy rằng, ngoài trừ xấu hổ ra thì anh ta không hề có vẻ bi thương gì cả.
Trái ngược lại thì sắc mặt Nhạc Thanh Nguyên bên cạnh trở nên khó coi, cũng không biết là nghĩ lại chuyện cũ cẩu huyết nào của ba người bọn họ nữa.
Sau khi nghe những lời này của bọn họ, Đổng Y Lan hiếm khi có lúc im lặng như thế.
Cuối cùng, Tần Việt tiếp tục hỏi: “Giờ thì sao? Mấy người tìm thấy đồ chưa?”
“Chưa, chúng tôi gần như lật tung khắp mọi nơi, cũng tìm mọi ngóc ngách trong nhà trọ rồi…”
Gần như…
Hai chữ này dùng thật là vi diệu.
Cô ngoéo ngón út của Nghê Duyệt một cái, lại dùng đầu ngón tay viết trên mu bàn tay Nghê Duyệt hai chữ “Lưu Đông”.
Nghê Duyệt rất giỏi đoán mấy trò chơi nhỏ ra dấu này nên vẻ mặt cô ấy trong nháy mắt run rẩy. Nhưng cô ấy nhanh chóng hiểu rõ ý của Nghê Thanh.
“Lưu Đông… phòng của Lưu Đông tìm chưa?”
Chỉ là lúc hỏi chuyện, giọng của cô ấy vẫn hơi run.
Nghê Thanh nghĩ, chắc là do cô bé vẫn chưa thoát khỏi bóng ma cái chết của Lưu Đông.
“Không.” Mạnh Như Kiều lắc đầu: “Ai lại muốn tới cái chổ khủng bố như vậy mà tìm chứ.”
Quả nhiên là vậy.
Bây giờ chỉ cần Nghê Thanh nhắm mắt lại, những hình ảnh đáng sợ kia vẫn sẽ lởn vởn trong đầu cô.
Cái chỗ quỷ dị kia giống như ác mộng vậy.
Có lẽ, cô sớm nên biết mình đã trải qua những gì. Khi Nghê Thanh nhìn thấy vòng tròn máu me đầm đìa trên tường kia, lẽ ra cô phải nghĩ đến hậu quả khó lường của chuyện phi lý này mang đến cho bọn họ.
Nhưng cô không có.
Thậm chí, Nghê Thanh còn nảy sinh ý nghĩ “mọi thứ nên như vậy”. Loại cảm xúc cực đoan không theo lẽ thường, nó đã sớm vượt khỏi phạm trù “tâm địa thiện lương” mà Nghê Thanh nên có.
Là bởi vì những gì Lưu Đông mong đợi ư?
Bởi vì hắn muốn ức hiếp Nghê Duyệt, nên cô mới cảm thấy cái chết của tên cặn bã này là đương nhiên chăng?
Tần Việt cũng không để ý nhiều đến cái đồng hồ đó, anh hỏi tiếp: “Vậy cô có chắc, Trình Ngạn Đình lạc khi đi loanh quanh trong rừng cây không?”
“Chắc là có… nhỉ.” Lúc này, Mạnh Như Kiều cũng không chắc chắn: “Tôi nhớ lúc tụi tôi tiến vào rừng thì cô ấy còn ở đằng sau tôi.”
Nghê Thanh nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tần Việt, khuôn mặt anh cũng tỏ vẻ cam chịu.
Cô nghe thấy Tần Việt thở dài một hơi.
“Một đám người đông ngần này, sao một người sống sờ sờ như vậy lại không nhìn thấy?”
“Trình Ngạn Đình vốn thích ở một mình, cô ấy thường giữ khoảng cách với chúng tôi, cho nên mãi một lúc sau chúng tôi mới phát hiện cô ấy mất tích.”
“Vậy mấy người có đi tìm cô ấy không?”
“Đương nhiên là có.” Lý Tư nhíu mày nhìn Tần Việt cứ hỏi miết nãy giờ, tiếp tục nói: “Lúc chúng tôi phát hiện cô ấy mất tích thì lập tức bắt đầu đi tìm. Nhưng chỗ tụi này đứng lại không có tín hiệu điện thoại nên không thể liên lạc với cô ấy được. Trong quá trình tìm Trình Ngạn Đình thì chúng tôi bị lạc trong rừng.”