Mười Hai Bức Thư Tình

Chương 7: Bức thư tình thứ sáu (quá khứ)



Trong kỳ nghỉ hè tốt nghiệp cấp ba, cuối cùng Trịnh Tri Quân vẫn không học lái xe. Vừa bắt đầu nghỉ hè, cậu lưỡng lự rất lâu giữa học lái xe và đi làm thêm, cuối cùng quyết định học lái xe thì trường học dạy lái xe khá tốt trong thành phố đều đã nhận đủ người.

Nói ra cũng lạ, sau khi cẩn thận tự hỏi Trịnh Tri Quân cho rằng mình có thể vượt qua nỗi sợ hãi với xe, trong sự thuyết phục của bố mẹ cậu cũng đã quyết tâm vượt qua sợ hãi đi học lái xe. Nhưng sau khi biết trường học dạy lái đã tuyển đủ học sinh trong kỳ nghỉ hè, cần phải hẹn trước, cậu lại từ bỏ dự định học lái xe. Không phải là lòng dũng cảm biến mất, mà là sau khi thử lại không thể thành công, cho nên có thể từ bỏ và không có bất kỳ gánh nặng nào. Vả lại từ bỏ một chuyện mình không thích, dễ dàng hơn từ nhỏ một chuyện mình thích rất nhiều.

Sau khi biết tình huống tuyển sinh của trường dạy lái, Trịnh Tri Quân lập tức đi tìm việc làm thêm. Cậu thuận lợi tìm được một công việc bán thời gian trong kỳ nghỉ hè tại một quán đồ nướng mới mở. Thời gian làm việc ở quán đồ nướng từ hai giờ chiều đến mười hai giờ đêm, cậu phụ trách gọi món đưa thức ăn, thỉnh thoảng làm việc trong bếp. Ngoài Trịnh Tri Quân, quán đồ nướng còn có hai nhân viên khác, hai người trong đó phụ trách nướng đồ, người còn lại cũng làm thêm trong hè như cậu.

Quán đồ nướng cách nhà Trịnh Tri Quân không xa, ngồi xe buýt hai trạm là đến. Mới đầu công việc quán đồ nướng không nhiều, nhưng dù sao quán cũng mở trước phố thương mại tại trung tâm thành phố, chủ cửa hàng tuyên truyền mấy lần trên vòng bạn bè, lại gọi người trong quán ra ngoài phát tờ rơi một khoảng thời gian, việc kinh doanh đã tốt lên thấy rõ.

Mà theo việc kinh doanh tốt lên, tai hại của việc Trịnh Tri Quân chưa bao giờ làm thêm, ở nhà không làm nhiều việc nhà đã hiện ra – khi lượng khách của quán nướng đông lên, Trịnh Tri Quân sẽ luống cuống tay chân, công việc qua tay cậu luôn luôn xảy ra lỗi: lúc gọi món phải hỏi khách nhiều lần mới có thể ghi lại khách gọi gì, lúc mang thức ăn lên thỉnh thoảng sẽ đưa sai bàn, bảo cậu lấy bia ướp lạnh, cậu không chỉ cầm nhầm nhãn hiệu, còn lấy nhầm bia nhiệt độ thường.

Từ lúc sinh ra Trịnh Tri Quân xem như thuận buồm xuôi gió, không phải cậu không chịu được người khác đả kích, nhưng lúc làm thêm thường xuyên phạm phải sai lầm cấp thấp này khiến cậu cũng không khỏi cảm thấy chán nản. Tuổi của chủ quán không lớn, cân nhắc đến tuổi tác của Trịnh Tri Quân, cũng không so đo những sai lầm của cậu, chỉ ý tứ trừ một ít tiền lương của cậu, nhưng khi số lần phạm lỗi nhiều lên, ông chủ khó tránh khỏi nổi nóng.

Cuối cùng có một lần Trịnh Tri Quân hỏi một nhân viên khác xiên thịt bò ở đâu trong tủ lạnh, ông chủ quán nướng không nhịn được nói: “Những học sinh thi đại học xong ra ngoài trải nghiệm cuộc sống như cậu rất tốt, cũng là cách tăng thêm kinh nghiệm sống. Nhưng làm việc phải phải ra dáng làm việc, nếu cậu cứ không nhớ được cái này không phân biệt được cái kia, còn làm thêm gì nữa?” Giọng điệu nói chuyện của y không nặng, trên thực tế phần nhiều là bất lực.

Nhưng lời này lập tức khiến Trịnh Tri Quân đỏ mặt, mà Trịnh Tri Quân cũng không nói rõ được là lòng tự trọng bị tổn thương hay chỉ là xấu hổ. Sau khi ông chủ nói ra, trong hốc mắt cậu hơi đỏ, nước mắt cũng không kiểm soát được dâng lên, Trịnh Tri Quân cố gắng mở to mắt, mới không để nước mắt rơi xuống.

Cũng may trong quán bận rộn, ông chủ nói xong thì vào bếp giúp đỡ, những người khác đang bận rộn làm việc, cho nên không ai chú ý đến sự yếu đuối đột ngột của Trịnh Tri Quân.

Sau khi ông chủ nói ra, Trịnh Tri Quân càng cố gắng ghi nhớ menu và nguyên liệu của quán nướng, nhưng cho dù như vậy, cậu vẫn mất vài ngày mới nhớ hết, lúc làm việc cũng dần dần không phạm sai lầm tới tấp nữa.

Về sau quán nướng bận hơn, cường độc công việc trở nên rất lớn, vào buổi tối khách đông, quán nướng sẽ kinh doanh đến hai, ba giờ, nhưng thời gian làm việc ngày hôm sau sẽ không giảm theo. Công việc ngày đêm điên đảo thế này khiến Trịnh Tri Quân không thể thích nghi, nhưng cậu lại không muốn bỏ giữa chừng, cho nên đành phải cắn răng kiên trì.

*

Lần đầu tiên Hạng Minh Qua ra ngoài sau kỳ nghỉ vì hẹn với Trịnh Minh Triết đến trung tâm thành phố ăn cơm. Nhưng vừa ra khỏi chung cư anh đã hối hận. Nghỉ hè luôn là khoảng thời gian nóng nhất mùa hè, hôm nay trời nóng nực như muốn khiến người ta bốc hơi, mặt trời ở trên trời dốc hết sức tản ra nhiệt lượng, Hạng Minh Qua mới đi trên đường vài phút, làn da đã có cảm giác dính dính.

Điện thoại để trong túi quần, cách một lớp vải cũng có thể cảm nhận được cái nóng, Hạng Minh Qua bỏ suy nghĩ lấy điện thoại ra, bước nhanh đi tới trước biển báo trạm xe buýt. Người đi đường không nhiều, mấy cô gái che ô đi ngang qua anh, trong chốc lát Hạng Minh Qua hơi ghen tị.

Xe buýt đến rất nhanh, Hạng Minh Qua nhanh chóng bỏ tiền lên xe, tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ ở sau xe, máy điều hòa trên chỗ ngồi yên lặng tỏa ra không khí mát xuống dưới, an ủi đỉnh đầu nóng nực, lúc này Hạng Minh Qua mới thở phào nhẹ nhõm như được sống lại.

Trước đó Trần Minh Triết gọi điện cho anh nói là muốn đi ăn cơm đã đề nghị ăn đồ nướng, nhưng Hạng Minh Qua từ chối ăn ngoài trời, bởi vậy hai người thỏa hiệp, chọn một cửa hàng Nhật mới mở trong khu mua sắm ở trung tâm thành phố. Cho nên sau khi xuống xe buýt Hạng Minh Qua đã đi thẳng đến khu mua sắm, trên đường đến khu mua sắm trải đầy cửa hàng đồ uống, lúc đang nghĩ xem có nên mua cốc đồ uống lạnh hay không, Hạng Minh Qua nhìn thấy một bạn nhỏ đứng trên lối đi bộ.

Đó là cô bé khoảng sáu, bảy tuổi, tóc dài mặc váy màu lam rất dễ thương. Cô bé đang đứng trước một quán nướng trên đường, biểu cảm hơi mờ mịt. Hạng Minh Qua do dự một lát, bước chân chậm lại, lúc phát hiện bên cạnh cô bé không có người lớn, anh đi về phía cô bé.

“Bạn nhỏ,” Hạng Minh Qua ngồi xổm đối mặt với cô bé, nhẹ nhàng hỏi, “Bố mẹ em đâu?”

Đầu tiên cô bé lùi lại mấy bước, bối rối nhìn Hạng Minh Qua một cái, cũng không nói chuyện, chỉ chắp tay sau lưng và cúi đầu.

Hạng Minh Qua kiên nhẫn lặp lại câu hỏi của mình: “Bố mẹ em đâu? Ở gần đây à?” Cô bé vẫn không nói lời nào, trên mặt đã có vẻ muốn khóc.

“Em bị lạc hả? Anh dẫn em đi tìm mẹ được không? Em có nhớ số điện thoại của bố mẹ không?” Hạng Minh Qua cố gắng biểu hiện chân thành, nhưng điều này hình như phản tác dụng, cô bé lập tức òa khoác, ánh mắt của người đi đường cũng theo tiếng khóc tập trung trên người anh.

Hạng Minh Qua luống cuống tay chân an ủi cô bé, cố gắng hỏi cô bé sao lại bị lạc người nhà, lúc này khóe mắt anh liếc thấy một nhân viên của quán nướng đi ra, anh bối rối nhìn nhân viên kia muốn hỏi cậu ta có từng thấy người nhà của cô bé không.Nhưng cô bé lại nhào vào lòng anh, nức nở nói: “Vừa, hu hu, vừa rồi, vừa rồi mẹ còn bên cạnh, em xem con mèo, mẹ đã không thấy đâu…”

Hạng Minh Qua lập tức hiểu cô bé bị lạc người nhà, hơn nữa chắc chắn chưa đi lạc lâu.

Phía trước đi qua một cái đèn giao thông sẽ có bốt cảnh sát giao thông, Hạng Minh Qua vỗ nhẹ lưng cô bé, an ủi em: “Không sao không sao, chắc chắn mẹ cũng đang tìm em đấy, anh dẫn em đi tìm mẹ.”

Cô bé vẫn đang khóc thút thít, nhưng tiếng khóc đã nhỏ đi nhiều, Hạng Minh Qua bế cô bé lên, vừa nói chuyện với cô bé để phân tán sự chú ý, vừa hỏi thăm tin tức hữu dụng, sau đó đi đến bốt cảnh sát giao thông.



Hạng Minh Qua:

Thấy chữ như gặp mặt.

Hôm nay mưa đứt quãng, nhưng hầu như mưa cả ngày.

Khoảng sáu giờ sáng, hạt mưa đã rơi lộp độp xuống mặt đất, tớ bị tiếng mưa đánh thức, sau đó không ngủ nữa. Mặc dù hết buồn ngủ vì tiếng mưa rơi, nhưng sau khi vào mùa hè nhiệt độ liên tục cao cuối cùng tạm thời biến mất trong cơn mưa này. Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ và tiếng sấm ngẫu nhiên đều như đang cố gắng đuổi cái oi bức đi. Những thứ này đều khiến tớ cảm thấy vui vẻ, bởi vì tớ hơi ghét cảm giác dính dính trên da vào mùa hè.

Thật ra tớ nên trải qua kỳ nghỉ một cách nhẹ nhõm. Nhưng không biết tại sao, có vẻ như ngày nào tớ cũng bận… Và sau khi hết bận luôn đầy trống rỗng, vào cuối ngày, những chuyện tớ có ấn tượng còn lại rất ít, rõ ràng lịch trình kín mít, nhưng những lịch trình đã sắp xếp xong kia hình như chỉ dùng để giết thời gian dài dằng dặc.

Trước đó tớ đã nói với cậu tớ đến quán nướng làm việc nhỉ, hôm nay cũng là ngày làm việc. Nhưng có lẽ vì cơn mưa to này, nên mười giờ hơn chủ quán nướng đã thông báo trong nhóm làm thêm la hôm nay không kinh doanh nữa. Tớ không thích làm việc trong quán nướng cho lắm, nhưng nhìn thấy tin tức này tớ vẫn cảm thấy mất mát, đột nhiên mất đi một việc mình đã quen làm, lịch trình bận rộn trống đi hơn phân nửa, khi đó tớ cũng không biết hôm nay mình nên làm gì.

Sau đó biết giáo viên của lớp sở thích mà Tri Lễ học vào buổi chiều không đến trường được vì mưa to, cho nên chương trình học của nó hoãn sang tuần sau. Thế là đương nhiên tớ và Tri Lễ chơi cả buổi chiều. Tớ từng nói với cậu về Tri Lễ đúng không, nó là đứa trẻ ngoan lắm, nhưng có lúc tớ sẽ nghĩ có phải em ấy hơi ngoan quá không.

Tớ rất lo cho nó, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Có lẽ làm người lớn đều sẽ có những phiền não này? Tớ là anh trai của nó, tục ngữ nói “anh cả như cha”, bố mẹ tớ lại bận rộn công việc, bởi vậy tớ khó tránh khỏi sẽ quan tâm hơn một chút.

X, cậu có anh chị em không? Cậu có thích trẻ con không? Tớ nghĩ cậu thích đúng chứ, bởi vì tớ từng thấy cậu an ủi trẻ con khóc. Khi đó có chuyện gì vậy? Bạn nhỏ trên đường khóc dữ lắm, khiến người đi đường đều nhìn hai người, mà cậu không hề mất kiên nhẫn.

Lúc đó tớ ở rất gần cậu, vốn định đi tới hỏi cậu có chuyện gì, nhưng cậu lại đột nhiên ngước mắt nhìn tớ. Còn tớ lại vì cái nhìn chăm chú của cậu nên thẹn thùng chạy trốn, tớ rất hối hận mình trốn tránh vì nguyên nhân vô lý này, nhưng lại hơi may mắn vì mình tránh đi. Chỉ mong giây phút tớ bối rối rời đi, cậu đừng nghĩ rằng tớ là người lạnh lùng.

Nói thật lý do bào chữa này rất dở, tớ lại rất vụng về, vụng về tới mức không có cách nào nói hết cho cậu những suy nghĩ đăm chiêu của mình, không có cách nào khiến cậu hiểu được mọi lo lắng của tớ… X, tớ cũng không muốn lạnh lùng, chỉ là trong chuyện giao lưu với cậu, tớ có quá nhiều lo lắng, cũng có quá nhiều căng thẳng.

Chúc cậu có kỳ nghỉ vui vẻ.

Trịnh Tri Quân.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv