1
“Lớp trưởng ơi! Có người tìm cậu!” Khi Từ Tân gọi Hạng Minh Qua, anh đang nói chuyện với Lý Mạn Kỳ về triển lãm tác phẩm của học sinh do nhà trường tổ chức.
Thật ra triển lãm tác phẩm không phải chuyện quan trọng lắm, nó chỉ là một hoạt động nhà trường thu thập các bức ảnh, tác phẩm hội họa hoặc thiết kế của học sinh lớp mười một, sau đó tổ chức triển lãm toàn trường.
Nhưng lãnh đạo trường yêu cầu lớp nào cũng phải tham gia, hơn nữa mỗi lớp phải nộp ít nhất tác phẩm của hai học sinh. Nếu chỉ nộp tác phẩm thì thôi, nhưng rắc rối ở chỗ nhân viên nhà trường sẽ xét duyệt tác phẩm nộp lên, bởi vậy tác phẩm phải có chất lượng nhất định.
Hôm qua, khi chủ nhiệm lớp thông báo tin tức này, Hạng Minh Qua làm tấm gương đã một tác phẩm ảnh của mình. Lý Mạn Kỳ thì nói sẽ nộp tranh của mình, nhưng cô vẫn chưa biết nên vẽ gì, cho nên hôm nay đến tìm Hạng Minh Qua để bàn bạc.
“Chủ đề không có vấn đề gì,” Hạng Minh Qua không để ý đến tiếng gọi này, tiếp tục trao đổi với Lý Mạn Kỳ, “Thầy Trần nói triển lãm lần này chủ yếu là thể hiện ra sự phát triển toàn diện đức trí thể mỹ của học sinh trường mình, cho nên chỉ cần không dính dáng đến bạo lực máu me thì cơ bản đều được.” Anh nói xong mới ngẩng đầu nhìn ra cửa, Từ Tân đã không ở cửa nữa, mà lớp trưởng lớp 6 đang cầm tờ giấy đứng ở bên ngoài.
Hạng Minh Qua vốn tưởng là Trần Minh Triết đến tìm anh, bởi vậy thái độ khó tránh khỏi hơi thờ ơ, khi nhìn thấy lớp trưởng lớp Sáu đứng ngoài cửa anh đã đổi biểu cảm ngay lập tức.
“Đại hội thể thao mùa thu, giấy đăng ký của lớp cậu.” Sau khi Hạng Minh Qua đi tới cửa, lớp trưởng lớp Sáu đưa cho anh một tờ giấy, sau khi anh nhận lấy lại giải thích, “Hôm nay chủ nhiệm lớp cậu xin phép nghỉ, cho nên chủ nhiệm lớp tớ bảo tớ mang đơn đăng ký cho cậu, chiều mai cậu nộp đơn cho chủ nhiệm lớp cậu là được.”
“Được, cảm ơn cậu.” Hạng Minh Qua nói cảm ơn với cậu, sau đó bắt đầu xem tờ đăng ký. Hạng mục năm nay đã có điều chỉnh, nhưng vẫn có lớp thi tiếp sức, Hạng Minh Qua yên lặng thở dài trong lòng, năm nay đoán chừng lớp anh lại lấy được hạng chót rồi.
Lớp trưởng lớp Sáu nói khẽ: “Nếu không có vấn đề gì, tới đi đây.” Giọng cậu rất nhỏ, Hạng Minh Qua suýt nữa không nghe thấy.
“Thật sự làm phiền cậu rồi.” Hạng Minh qua lại cảm ơn cậu, lớp trưởng lớp Sáu lắc đầu tỏ ý không có gì, sau đó quay người đi về lớp mình.
Trong nháy mắt lớp trưởng lớp Sáu xoay người Hạng Minh Qua cũng không biết mình bị gì mà đột ngột gọi cậu lại: “Bạn gì ơi, khoan hãy đi.” Hạng Minh Qua thấy cơ thể lớp trưởng lớp Sáu dừng một lát, rồi mới quay đầu nhìn mình đầy khó hiểu, “Hai lớp ở bên cạnh một thời gian dài, tớ cũng thấy cậu quen mắt đã lâu, nhưng mãi không biết cậu tên gì? Tớ tên là Hạng Minh Qua, còn cậu?”
Có vẻ như đối phương không ngờ anh sẽ hỏi như vậy, vẻ mặt thoáng bối rối, tiếp đó mới ôn hòa đáp: “Tớ tên là Trịnh Tri Quân.”
2
Hạng Minh Qua nói nhìn Trịnh Tri Quân quen mắt đã lâu, không phải vì tình thế cấp bách bịa ra để bắt chuyện, mà anh thật sự đã gặp Trịnh Tri Quân nhiều lần. Lớp Bảy và lớp Sáu chỉ cách nhau mỗi bức tường, giáo viên giảng dạy cũng trùng nhiều thầy cô, nếu nói hai người không có cơ hội gặp nhau thì mới là lừa đảo. Nhưng nếu bảo Hạng Minh Qua nói đã nhìn thấy Trịnh Tri Quân ở đâu, nhìn thấy như thế nào, anh lại không nói ra được.
Tại sao không nói ra được? Nguyên nhân rất đơn giản, vì Hạng Minh Qua chỉ trò chuyện ngắn ngủi với Trịnh Tri Quân khi tình cờ truyền đạt lời nói giúp thầy cô, khi anh nhìn thấy Trịnh Tri Quân phần lớn cũng ở trong đám người lớp Sáu đang tập thể dục hoặc đang trong giờ học.
Theo lý thuyết hai người đều là lớp trưởng, cho dù khác lớp không thân thiết cũng nên quen sơ. Nhưng Hạng Minh Qua chưa bao giờ quan tâm đến những chuyện không liên quan đến mình, cho nên anh không biết tên của Trịnh Tri Quân, trong đầu chỉ có ấn tượng người này là lớp trưởng lớp Sáu cũng không xem là kỳ lạ.
Kể ra cũng lạ, anh đột nhiên hỏi tên của Trịnh Tri Quân mới là chuyện kỳ lạ, Hạng Minh qua cho rằng mình lại nảy ra suy nghĩ bất chợt. Nhưng sau lần đó lúc đang chạy thể dục anh lại nhìn thấy Trịnh Tri Quân, mặc dù sẽ không gọi tên cậu, vì trước đó chỉ là quen mắt, nhưng bây giờ đã biết tên của Trịnh Tri Quân rồi sinh ra cảm giác vui vẻ khó tả chỉ có mình hiểu được.
Trong triển lãm tác phẩm của học sinh, cuối cùng lớp Bảy được chọn ba tác phẩm, tác phẩm ảnh chụp của Hạng Minh Qua, sketch[1] của Lý Mạn Kỳ và thiết kế poster của Trình Kỳ.
[1]
Có tổng cộng mười sáu lớp 11 trong trường THPT Y, tác phẩm tham gia triển lãm có sáu mươi sáu tác phẩm. Trong triển lãm ngoài phần tác phẩm đóng khung và treo trên tường, những tác phẩm khác đều bày ra trong sảnh thư viện như triển lãm. Nhà trường không tìm được thời gian tổ chức cho các khối tham quan riêng, mà tổ chức buổi triển lãm kéo dài một tuần không giới hạn thời gian (trừ thời gian lên lớp) và học sinh tham quan tự nguyện.
Mặc dù tác phẩm được chọn, nhưng Hạng Minh Qua không có hứng thú với buổi triển lãm này, lý do anh đến thư viện sau khi tan học hoàn toàn là vì thầy Trần chủ nhiệm lớp anh nhờ anh đến thư viện chụp tác phẩm của lớp Bảy để giữ làm kỷ niệm sau này. Máy ảnh là chủ nhiệm lớp đưa cho, nên Hạng Minh Qua quang minh chính đại xách theo máy ảnh đi trong sân trường.
Vì là ngày đầu tiên triển lãm nên khi Hạng Minh Qua đến, trong sảnh thư viện rất đông người, trong sảnh đầy tiếng líu ríu của các học sinh. Anh chợt cảm thấy thiếu kiên nhẫn, định bụng lát nữa quay lại chụp ảnh sau, nhưng lúc quay người muốn đi thì một bóng dáng trong đám người đã thu hút sự chú ý của anh.
Hạng Minh Qua len qua dòng người, đi đến tường triển lãm chỗ người kia, anh vỗ bả vai người nọ: “Hi!”
Trịnh Tri Quân bị giật mình, cơ thể phản xạ có điều kiện run một cái, mới quay đầu nhìn lại.
“Cậu đến xem triển lãm à?” Hạng Minh Qua chỉ chỉ máy ảnh trong tay, “Tớ nhận lệnh đến chụp tác phẩm lớp tớ.” Nói xong Hạng Minh Qua ngẩng đầu nhìn tác phẩm treo trên tường triển lãm, lại phát hiện là tác phẩm ảnh của mình treo trên tường, sự trùng hợp này khiến anh không khỏi cảm thấy xấu hổ.
“Ừ.” Trịnh Tri Quân trả lời anh.
Hạng Minh Qua xấu hổ cười một tiếng rồi mời cậu: “Ờ thì dù sao cũng rảnh rỗi, chúng ta cùng xem triển lãm nhé. Lát nữa có thể cùng về lớp.” Anh gãi đầu một cái, lại bổ sung, “Nếu như cậu không phiền tớ định đợi người ít đi sau đó chụp tác phẩm của lớp tớ xong mới đi được.”
Trịnh Tri Quân lưỡng lự một lát nhưng vẫn gật đầu đồng ý, cậu đề nghị: “Đúng lúc đang ở tường triển lãm của lớp cậu, tớ cản người giúp cậu, cậu chụp xong chúng ta lại đến xem của lớp khác được không?”
Như vậy còn có thể đi luôn, cũng sẽ không lãng phí thời gian, Hạng Minh Qua gật đầu, cảm thấy cách này khá hay. Vì thế Trịnh Tri Quân gọi mấy học sinh đứng bên cạnh họ lại, hỏi: “Mấy bạn ơi, có thể làm phiền các bạn lát nữa hãy xem không? Bọn tớ muốn chụp tác phẩm.” Những học sinh kia tản sang hai bên, chừa lại không gian chụp ảnh cho Hạng Minh Qua.
Bởi vì chỉ là ghi chép, không cần bận tâm đến kết cấu, Hạng Minh Qua chụp xong nhiệm vụ thầy Trần giao cho anh rất nhanh. Anh chụp tổng cộng bốn bức, tất cả các tác phẩm chung một bức, lại chụp riêng từng tác phẩm tham gia triển lãm tổng cộng ba bức.
Chụp xong Hạng Minh Qua xem từng bức ảnh trước rồi xoay màn hình về phía Trịnh Tri Quâ, hỏi cậu: “Cậu cảm thấy chụp bốn bức có đủ không?”
Trịnh Tri Quân xem hết ảnh của Hạng Minh Qua trong màn hình mới trả lời anh: “Tớ thấy đủ rồi.”
Sau đó cậu chợt dừng một hai giây, Hạng Minh Qua mới nghe thấy cậu nhỏ giọng nói: “Kỹ thuật chụp ảnh của cậu rất giỏi, ‘hoa’ cực kỳ đẹp, tớ thích kết cấu của cậu.”
“Hoa” là tác phẩm tham gia triển lãm của Hạng Minh Qua. Tấm ảnh kia vốn không có tên, cái tên “Hoa” này anh đặt bừa khi nộp tác phẩm, cho nên lúc Trịnh Tri Quân nói anh vẫn chưa kịp phản ứng. Nhưng đến khi anh phản ứng lại, Trịnh Tri Quân đã kết thúc đề tài này như không có việc gì, và đi đến triển lãm của lớp khác với anh.
Cho nên Hạng Minh Qua chỉ nhìn thấy màu đỏ khả nghi sau tai Trịnh Tri Quân, đó là một màu đỏ nhạt lơ lửng ở vành tai cậu, cực kỳ giống ráng chiều.
3
Thích là gì? Thích là gió, là sương mù, là nhịp tim khi quay người đối mặt, là sự ngọt ngào khi một mình nhớ đến. Nó là thứ không thể nắm bắt toàn bộ, nhưng lại sinh ra tất cả những chuyện có thể chạm tới.
4
Sau triển lãm, Hạng Minh Qua lại nhìn thấy Trịnh Tri Quân trong nhà vệ sinh. Khi đó Trịnh Tri Quân ở ngay sau lưng anh, lúc ấy trong nhà vệ sinh khá đông người, Hạng Minh Qua lười chờ nên muốn đến nhà vệ sinh ở tầng khác, vì thế trong nháy mắt quay đầu lại, anh đã thấy Trịnh Tri Quân cũng đi ra ngoài.
“Trịnh Tri Quân!” Hạng Minh Qua gọi cậu, đồng thời bước nhanh lên trước ôm lấy bả vai cậu. Trịnh Tri Quân sững sờ trong chớp mắt Hạng Minh Qua ôm cậu, nhưng phản ứng cũng không dữ dội, bởi vậy Hạng Minh Qua không phát hiện ra, “Cậu cũng ngại nhà vệ sinh đông người hả?” Không đợi Trịnh Tri Quân trả lời, anh đã tự nói ra.
“Lần trước tớ quên hỏi cậu, chúng ta trao đổi thông tin liên lạc đi, số di động của cậu là gì?” Hạng Minh Qua cười hì hì, “Cậu đọc số của cậu cho tớ đi, như vậy lúc rảnh rỗi tớ sẽ gửi tin nhắn làm phiền cậu.”
“Gửi tin nhắn?” Trịnh Tri Quân hoang mang lặp lại.
“Mẹ tớ sợ tớ chơi bời lêu lổng, cho nên điện thoại của tớ không phải điện thoại thông minh, thành thử bình thường cũng chỉ có thể gọi điện và nhắn tin.” Hạng Minh Qua giải thích.
Trịnh Tri Quân à một tiếng, sau đó đọc số điện thoại của mình cho Hạng Minh Qua.
Hạng Minh Qua vội vàng bảo dừng: “Tớ không giỏi nhớ số điện thoại, lát nữa cậu viết ra cho tớ được không?”
“À,” Trịnh Tri Quân xin lỗi anh, “Xin lỗi, tớ không biết…”
“Chuyện này có gì phải xin lỗi?” Hạng Minh Qua gần như ôm Trịnh Tri Quân đi lên tầng, đi được nửa đường mới sực nhớ ra hỏi cậu có phải muốn đến nhà vệ sinh ở trên tầng không.
Nghe vậy, Trịnh Tri Quân tỏ vẻ xấu hổ lại hơi ngại, cậu nói: “Tớ muốn đến văn phòng tìm thầy trước, có thể phải đợi rất lâu, cậu đi trước đi.”
Hạng Minh Qua gật đầu, dặn dò cậu: “Vậy nhớ sau đó đến lớp tớ đưa số điện thoại của cậu cho tớ.”
Tối hôm đó Trịnh Tri Quân đã nhận được tin nhắn của Hạng Minh Qua. Sau khi bắt đầu dùng điện thoại thông minh, Trịnh Tri Quân cũng rất ít gửi tin nhắn với người khác, trong hộp thư của cậu ngoài tin nhắn thông báo của tổng đài là quảng cáo marketing.
Bởi vậy lúc nhận được tin nhắn của Hạng Minh Qua, Trịnh Tri Quân cảm thấy rất mới lạ, mặc dù khi trả lời cậu vẫn rất kiềm chế.
Số lạ: Tớ là Hạng Minh Qua.
Trịnh Tri Quân: Ừ, tớ là Trịnh Tri Quân.
A Hạng: Cậu nói chuyện toàn ngắn gọn thế à. Cuối tuần cậu rảnh không? Đến xem tớ thi đấu đi, một ngày trước khi thi đấu thể thao, lãnh đạo nhà trường đã đồng ý cho bọn tớ đá bóng rồi.
Trịnh Tri Quân đã biết chuyện này, nhưng biết chuyện này và Hạng Minh Qua nhắn tin mời cậu đến xem là chuyện khác nhau, bởi vậy cậu vô cùng kích động. Trịnh Tri Quân suy nghĩ rất nhiều câu trả lời, xóa rồi sửa trong khung tin nhắn, nhưng cuối cùng chỉ trả lời một câu “Hay quá, tớ rảnh, tớ sẽ đến”.
Sau khi gửi câu này đi, Trịnh Tri Quân lập tức hối hận, cậu cảm thấy mình nên trả lời cẩn thận hơn, và nên nói rằng mình rất mong chờ cho hạng Minh Qua. Nhưng tin nhắn đã gửi đi, không thể thu hồi được, vì vậy cậu đành sốt ruột chờ câu trả lời.
Hạng Minh Qua không để cậu chờ quá lâu.
A hạng: Cậu cứ đến xem tư thế oai hùng của tớ đi, đội của bọn tớ rất mạnh, nhất định sẽ thắng! Muộn rồi, tớ ngủ đây, cậu cũng nhanh ngủ đi.
Trịnh Tri Quân: Được, tớ rất chờ mong! Ngủ ngon.
5
Hạng Minh Qua rất thích bóng đá, nhờ ảnh hưởng của anh Trịnh Tri Quân cũng tràn đầy hảo cảm với bóng đá. Trước khi thi đấu Hạng Minh Qua “ném bom” kiến thức về bóng đá cho cậu dưới dạng tin nhắn mấy buổi tối liên tục, cũng giúp Trịnh Tri Quân hiểu sâu hơn về bóng đá.
Bởi vậy khi cầu thủ của đội kia cố ý va vào Hạng Minh Qua khi anh đang dẫn bóng tấn công, Trịnh Tri Quân lập tức lo lắng tiến lên một bước vì hành vi phạm quy ác ý này của cậu ta. Còn Hạng Minh Qua vì không dự đoán được đối phương lại phạm quy ác ý nên bị hành động mạnh của đối phương đụng ngã xuống đất.
Giáo viên thể dục đảm nhiệm chức trọng tài ngay lập tức thổi còi chạy vào trong sân, rút thẻ vàng cho cầu thủ phạm quy, trận đấu tạm dừng. Bác sĩ của trường cũng chạy đến bên cạnh Hạng Minh Qua, Trịnh Tri Quân ở ngoài không nghe thấy họ nói gì, cũng không biết vết thương của Hạng Minh Qua thế nào, cậu không thể dằn xuống cảm giác lo lắng mãnh liệt được.
Không lâu sau, bác sĩ của trường đỡ Hạng Minh Qua ra khỏi sân bóng, Hạng Minh Qua nói trước với đội viên của mình mấy câu, có cậu học sinh nóng tính gần như lao về phía đối phương ngay lập tức, nhưng bị Hạng Minh Qua kéo lại. Trịnh Tri Quân lo lắng không thôi lại không tiện bước lên, bởi vậy chỉ có thể quan sát vết thương của Hạng Minh Qua từ xa.
Khi Hạng Minh Qua đi ra, Trịnh Tri Quân đã đứng ở con đường anh đi qua, lòng bàn tay đổ mồ hôi chờ anh. Nên nói gì, nói là tớ đến giúp à? Trịnh Tri Quân lo sốt vó, vốn định không thèm đếm xỉa gì đến đỡ một cánh tay của Hạng Minh Qua, nhưng Hạng Minh Qua đã chớp mắt với cậu trước khi cậu chưa kịp nói tớ sẽ giúp.
“Tớ không sao.” Bây giờ Hạng Minh Qua đi khá chậm, bởi vậy bước chân không dừng lại, anh giải thích, “Giờ tớ đến phòng y tế với thầy, cậu ở đây xem bóng đi! Lát nữa kết thúc trận đấu nhất định phải nói cho tớ biết bọn tớ thắng đội ngu ngục kia với tỉ số bao nhiêu.” Lúc Hạng Minh Qua nói tục bác sĩ trường liếc anh một cái, anh lập tức cười hì hì nói, “Tớ nói thật đấy.”
Trịnh Tri Quân bị hành động thể hiện của anh đối với bác sĩ trường chọc cười, cậu nghiêm túc đáp: “Được, chắc chắn chúng ta sẽ thắng.”
Hạng Minh Qua ừ một tiếng, lúc đi ngang qua cậu bèn dùng bả vai huých nhẹ cậu một cái, ý là tớ khỏe lắm.
Cuối cùng đội của Hạng Minh Qua giành chiến thắng với tỉ số 4-3 trong trận đấu này. Sau trận đấu, Trịnh Tri Quân không lo điện thoại của mình có thể bị phát hiện hay không, cậu vừa đi đến phòng y tế vừa gửi tin nhắn cho Hạng Minh Qua.
Trịnh Tri Quân: Chúng ta thắng rồi, 4-3.
Lúc này Hạng Minh Qua vốn phải không có điện thoại, nhưng anh lại trả lời tin nhắn.
A Hạng: Tớ nói mà, đội bọn tớ rất mạnh.
Vào phòng y tế, Trịnh Tri Quân đã thấy Hạng Minh Qua nằm trên giường bệnh, cậu không kìm được vành mắt lập tức đỏ lên, dọa Hạng Minh Qua giật nảy mình.
“Tớ không sao, thật sự không sao mà!” Hạng Minh Qua muốn xuống giường chứng minh cho Trịnh Tri Quân xem, nhưng vẫn chưa xuống giường đã bị cậu đẩy về.
“Bị thương ở chân đừng đi lại lung tung!” Thái độ Trịnh Tri Quân cứng rắn, tiếp đó lại nhẹ nhàng hỏi anh, “Cậu thấy sao rồi? Còn đau không?”
“Chỉ trầy mấy miếng da với trẹo chân. Lúc đá bóng bị trẹo chân rất bình thường, tớ ở lại phòng y tế để trốn tự học tối thôi, thật sự không sao.” hạng Minh Qua giơ chân mình lên cho Trịnh Tri Quân xem.
“Ừ…” Trịnh Tri Quân nói: “Tại tên khốn lớp bên cạnh kia hết.” Có lẽ đây là lần đầu cậu chửi người, bởi vậy nghĩ một lát mới mắng tiếp, “Khốn nạn, thối tha!”
Hạng Minh Qua bật cười: “Đến cả chửi người cậu cũng không biết à?”
Mặt Trịnh Tri Quân lập tức đỏ lên, cậu lẩm bẩm: “Tớ chưa từng chửi người khác… nhưng hôm nay tớ rất giận.”
Hạng Minh Qua cười to hơn: “Ha ha ha cậu thú vị quá, sau này tớ sẽ dạy cậu! Tớ bảo kê cho cậu!”
Trịnh Tri Quân khẽ gật đầu một cái.
6
Sau trận bóng, thời gian trôi qua cực nhanh, vết thương ở chân của Hạng Minh Qua dần khỏi, quan hệ của anh và Trịnh Tri Quân cũng ngày một tốt hơn. Trần Minh Triết đần độn, không hề cảm thấy địa bị bạn chí cốt của mình bị đe dọa, chỉ khó hiểu hỏi anh tại sao lại đối tốt với Trịnh Tri Quân như vậy, thế là lần đầu tiên Hạng Minh Qua suy nghĩ tại sao.
Tại sao lại chủ động bắt chuyện với Trịnh Tri Quân, tại sao xin số điện thoại của Trịnh Tri Quân, tại sao gửi tin nhắn với Trịnh Tri Quân không bao giờ cảm thấy nhàm chán, tại sao muốn bảo kê Trịnh Tri Quân… Tại sao đối xử tốt với cậu đến vậy?
Tại sao thích cậu?
Trịnh Tri Quân dễ xấu hổ, thích yên tĩnh, Hạng Minh Qua nói gì cũng sẽ không cảm thấy phiền, còn sùng bái Hạng Minh Qua như fanboy, cậu thật sự rất tốt – giống như em trai của anh. Hạng Minh Qua nghĩ, nếu mình có em trai, chắc chắn sẽ giống như Trịnh Tri Quân.
Anh đột nhiên nhận ra, cảm thấy mình xem Trịnh Tri Quân là em trai.
Nhưng nếu là em trai, bạn sẽ quan sát màu sắc sau tai cậu ấy, sẽ bất giác nhìn chăm chú vào cổ cậu ấy, sẽ nhớ lại chút ấm áp ngắn ngủi khi cánh tay cậu ấy cọ qua cánh tay mình ư?
Hạng Minh Qua cảm thấy hoang mang về chuyện này, nhưng anh tin rằng mọi phiền não sẽ có thời gian giải đáp.
7
Lúc kết thúc lớp mười hai, Hạng Minh Qua hỏi Trịnh Tri Quân muốn thi trường đại học nào.
Trịnh Tri Quân suy nghĩ một lát, rồi trả lời anh: “Đại học S, tớ luôn cảm thấy đại học S cho tớ một cảm giác thân thiết và quen thuộc.”
“Vậy tớ cũng sẽ thi đại học S.” Hạng Minh Qua nói, “Chúng ta gặp nhau ở đại học S nhé.”
Thích là gì? Là không thể đoán trước, là như ẩn như hiện; cũng là tự nhiên hiểu ra, đột nhiên thông suốt.
_End_