Hạng Minh Qua:
Triển tín giai.
Gần đây tớ luôn mơ thấy vài chuyện trước kia, vì công việc bận rộn quá chăng? Cho nên mới bắt đầu nhớ khoảng thời gian ở trường trong giấc mơ. Nhưng nói nhớ thật ra cũng không thích hợp lắm, bởi vì phần lớn giấc mơ chỉ có bối cảnh sân trường, cũng không phải chuyện gì thực sự đã xảy ra.
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, những giấc mơ này đều có dấu vết mà lần theo.
Chẳng hạn như, tớ từng có một giấc mơ liên quan đến đá bóng, cảnh đó ở trên bãi tập cấp ba của chúng ta, bãi tập rất nhỏ, cho nên người xem cũng không nhiều. Có vài giấc mơ dù sau khi tỉnh lại vẫn rất rõ ràng, có vài giấc mơ lại trở nên mơ hồ, mà giấc mơ này rất mơ hồ.
Lúc tỉnh lại từ trong giấc mơ, tớ đã không nhớ có những ai đá bóng cùng nhau, chỉ nhớ rõ trận đá bóng đó cũng không vui vẻ mấy, bởi vì ở trong mơ tớ có được thị giác của Thượng Đế, phát hiện đội bên kia bàn bạc sẽ chơi phạm lỗi bạo lực. Tớ không có ấn tượng về chuyện xảy ra sau đó, chỉ nhớ cuối cùng đội của mình vẫn thắng, sau đó là sự tức giận và khinh thường với đội bóng bên kia sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ vẫn tràn ngập trong đầu, không đè nén được.
Cậu còn nhớ không? Sau khi tỉnh dậy tớ nhớ lại giấc mơ này, suy nghĩ rất lâu mới phát hiện cảm giác quen thuộc của giấc mơ bắt nguồn từ đâu – đây là chuyện cậu từng trải qua hồi cấp ha, trong thời gian thi đấu một cầu thủ của lớp bên cạnh (tớ còn nhớ mặt và tên của cậu ta) phạm quy ác ý khiến cậu bị thương, đến nỗi nửa hiệp sau cậu không thể ra sân.
Chuyện này từ sau hồi cấp ba đã ngủ say trong trí nhớ của tớ, cuối cùng trở thành giấc mơ của tớ.
Nhưng đây thật sự là một chuyện bình thường nhất trong giấc mơ của tớ, trừ giấc mơ này, những giấc mơ khác phần lớn là không chú trọng logic và chân thực. Gần đây có thể là vì mệt mỏi, tần suất tớ nằm mơ đã gia tăng rất nhiều.
Trong những giấc mơ tớ vẫn nhớ, có một số giấc mơ cậu xuất hiện, có một số giấc mơ cậu không có, mà giấc nhớ khiến tớ ấn tượng sâu sắc nhất, đó là giấc mơ chúng ta sóng vai đi trong sân trường cấp ba.
Trong giấc mơ đó, chúng ta cùng nhau đi dọc trên con đường trường, lúc đầu chúng ta đều là học sinh cấp hai, nhưng đi mãi đi mãi lại biến thành học sinh cấp ba. Chúng ta cứ đi, đi thẳng đến trước một cánh đồng hoa màu lam, bên trong cánh đồng hoa có vô số con bươm bướm màu cam cánh lóe ánh sáng vụn nhẹ nhàng bay múa. Chúng ta dừng lại ở đó, tiếp đó cậu rời khỏi tớ và đi vào cánh đồng hoa.
Cậu đứng trong đám bươm bướm kia, những con bươm bướm bay xung quanh cậu, ánh sáng nhỏ vụn rơi xuống theo cánh chúng nó, rắc lên người cậu. X, khi đó cậu quay mặt về phía tớ, sau lưng là những đóa hoa màu lam bao la đẹp đẽ, bươm bướm bay xung quanh cậu như muốn ngăn cách tớ… Tớ vô cùng hoảng sợ, muốn kéo cậu ra. Nhưng cậu từ chối tớ, đóa hoa đong đưa bên cạnh cậu, bươm bướm cũng vỗ cánh nhẹ nhàng, cậu mỉm cười với tớ trong tia sáng tung bay, cơ thể cậu dần dần mơ hồ, cuối cùng biến thành ánh sáng.
X, sau khi tỉnh mơ tớ lại nghĩ đến cánh đồng hoa trong mơ, bên trong cánh đồng hoa là diên vĩ màu lam, là dải cây xanh kèm theo thực vật thường thấy. Tớ lại đi tra ý nghĩa của hoa diên vĩ, bên trong ý nghĩa hoa có một câu thế này: “Dễ nát lại dễ trôi qua”.
Cậu nghĩ rằng đây là giấc mơ đẹp hay là ác mộng? Từ đầu đến cuối tớ đều cảm thấy đây là ác mộng, mà giấc mơ này do tiềm thức nào của tớ đang quấy phá nhỉ? Vậy mà lại khiến tớ tận mắt nhìn thấy cậu biến mất.
Có phải vì sau khi đi làm tớ luôn sợ hãi mình sẽ dần dần quên cậu, cũng sợ tình cảm của mình biến mất không? Thật ra nếu tớ thật sự có thể quên cảm giác thích cậu thì tốt rồi, như vậy có lẽ tớ sẽ không mãi một mình như bây giờ.
Nhưng những cảm xúc sinh ra vì cậu cùng với những ký ức có liên quan đến cậu đã tạo nên tớ của hôm nay, tớ không muốn những thứ này biến mất.
Tớ nên tiếp tục thích cậu như thế nào? Yêu cậu một cách lặng lẽ, không nói gì như thế này à? Chỉ dựa vào hồi ức và trạng thái linh tinh trên tài khoản xã hội của cậu? Hay là tớ nên chậm rãi từ bỏ?
… Viết chút chuyện khác nhé.
Tớ đã dần quen việc, tiền bối dẫn dắt tớ hôm nay khen tớ tiến bộ hơn lúc đầu rất nhiều. Mặc dù bây giờ công việc vụn vặt lại bận rộn, nhưng tớ thật sự đã học được nhiều thứ, lời khích lệ thỉnh thoảng của tiền bối đã động viên tớ cố gắng. À, còn có Tri Lễ! Mấy ngày trước Tri Lễ dùng số điện thoại của mình gửi tin nhắn cho tớ, nói là rất nhớ tớ, cho nên buổi chiều tớ sẽ đến trường đón nó, sau đó dẫn nó đi ăn cơm.
Cậu biết không? Lúc tớ nhận được tin nhắn Tri Lễ dùng số điện thoại của mình gửi đến tớ thật sự rất vui vẻ. Bởi vì sau chuyện kia, bố mẹ tớ hình như giảm bớt công việc để ở bên Tri Lễ, cho nên Tri Lễ bị trông coi rất nghiêm, liên lạc với tớ toàn dùng điện thoại của bạn học.
Dùng lại số điện thoại của mình phải chăng có nghĩa là thái độ của bố mẹ tớ đã dịu lại?
Chúc công việc của cậu thuận lợi.
Trịnh Tri Quân
Trịnh Tri Quân nhận được tin nhắn trước khi đến trường của Trịnh Tri Lễ. Tin nhắn là một dãy số lạ gửi đến, nội dung là “Anh ơi, anh đừng đến trường chờ em, đến thẳng (nhà hàng) XX đi, anh chọn món trước! Em đói lắm!!”. Lúc nhận được tin nhắn trái tim Trịnh Tri Quân chùng xuống, nhưng vẫn đến XX theo lời em trai.
Nhưng vào trong nhà hàng cậu không gọi món, chỉ tìm chỗ và gọi đồ uống. Trong lúc chờ, Trịnh Tri Quân uống hết gần nửa tách cà phê mới khó khăn ngăn chặn cảm xúc lo âu của mình. Coca mua cho Trịnh Tri Lễ được cậu đặt ở đối diện, giọt nước ngưng tụ bên ngoài chai coca lấy ra khỏi tủ trưng bày đã chảy dọc theo thân chai xuống mặt bàn.
“Anh ơi!” Trịnh Tri Lễ đeo cặp đi tới, sau khi nhìn thấy cậu lập tức vừa chào vừa chạy vội tới, Trịnh Tri Quân quan sát cậu chàng, cảm thấy chỉ mấy tháng không gặp, em trai mình đã thay đổi rồi.
Sau khi Trịnh Tri Lễ ngồi xuống, câu đầu tiên Trịnh Tri Quân đã hỏi cậu: “Bố mẹ đến trường đúng không?”
Trịnh Tri Lễ ném cặp lên ghế bên cạnh, mặt xụ xuống, “Anh, anh cũng nhìn thấy à?” Trịnh Tri Quân không nói gì, cậu chàng ngẩng đầu nhìn sắc mặt anh, cảm giác rất bình thường, thế là giải thích, “Không phải em không cho anh đến đón em, chủ yếu là thái độ của bố thật sự rất kiên quyết, ông ấy đến trường để xem em có thật sự đến trung tâm thương mại với bạn học không…” Cậu chàng chưa giải thích xong, Trịnh Tri Quân đã nhíu mày hỏi em trai: “Đến trung tâm thương mại?”
Trịnh Tri Lễ vỗ nhẹ lên bàn, “A, anh lừa em!”
Vẻ mặt Trịnh Tri Quân nghiêm túc nhìn cậu chàng, Trịnh Tri Lễ lại lẩm bẩm vài câu, đành phải giải thích: “Em không dám nói với bố là gặp anh, nên nói với ông ấy hôm nay sau khi tan học sẽ đến trung tâm thương mại với bạn học… Bố đã đưa điện thoại cho em, em tưởng như vậy là được rồi, nhưng không ngờ hôm nay bố đến trường chặn em.” Trịnh Tri Lễ lấy điện thoại ra đặt lên bàn nghịch mấy lần, cụp mắt xuống nói tiếp, giọng nói ngày càng nhỏ: “Em hết cách rồi mà… Sau đó đúng lúc em và bạn ra cổng trường, trước khi ra cổng trường em nói với cậu ta phải phối hợp với em, bọn em lừa bố xong, bố rời đi, em mới đến.” Sau khi nói xong Trịnh Tri Lễ cực kỳ thấp thỏm, sợ anh trai mắng cậu, nhưng cậu chỉ chờ được tiếng thở dài của anh trai.
“Đúng rồi!” Cậu cắt ngang tiếng thở dài của anh trai, “Thật ra mẹ biết em tới gặp anh. Tối qua em đã nói với mẹ, nhưng mẹ không nói gì khác, còn cho em tiền. Hơn nữa mẹ cũng không nói với bố, lúc mẹ đến cùng bố, còn yểm trợ cho em!” Cậu vội vàng nói rõ, muốn nói với Trịnh Tri Quân thái độ của mẹ đã dịu lại.
Trịnh Tri Quân thật sự được an ủi, cậu cầm lấy menu vỗ vỗ tay em trai: “Chọn món đi, ăn xong chúng ta lại ra ngoài dạo một lúc, em mua chút đồ về, tránh cho bố nghi ngờ.”
Trịnh Tri Lễ cười hì hì, gật mạnh đầu.