“Chủ nhân” lưng còng trừng mắt nhìn bóng dáng xa xa của Kha Lang Sinh, thấp giọng nói, “Ngươi để tiểu tử này lên thuyền, không sợ hắn làm hỏng chuyện tốt của ngươi à? Chúng ta chuẩn bị lâu như vậy, thật vất vả…”
Bạch y công tử khẽ giơ quạt lên, ý bảo hắn câm mồm.
“Làm hỏng việc chỉ là chuyện nhỏ, có thể báo thù rửa hận không mới là chuyện lớn. Người gù, ngươi từ trước đến nay biết rõ tính cách ta thế nào, lúc đầu ta cứ nghĩ hắn sớm đã chết rồi, không ngờ tiểu tử này lại có cái mạng lớn như vậy” Đôi mắt hắn khẽ nheo lại, đáy mắt lộ ra sự căm hận, nụ cười trên mặt ngược lại càng ôn nhu hơn, “Nếu hắn đã tự dâng mình tới cửa, ngươi và ta sao không cùng chơi với hắn một lúc? Lão tam dưới suối vàng nếu biết được, nhất định sẽ rất vui vẻ”
Buổi tối trên thuyền mở tiệc, ca múa không ngừng, quả thực hết sức náo nhiệt.
Hai cậu ấm bên này ngâm nga làm thơ nghe rất chua ngoa, rồi ngã gục xuống chỉ sau vài chén, Kha Lang Sinh vốn là không muốn tới, nhưng không chịu nổi lời mời nhiều lần của chủ thuyền, lúc này mới đi ra. Nhưng mà hắn vừa ngồi xuống, liền phát hiện mình với nơi này cực kì không hợp nhau, bảy tám thiếu niên mỗi người mặt đều tô son trát phấn, môi hồng răng trắng, chỉ nhìn bộ dáng kia khó tránh khỏi không nghĩ tới những cô nương trong kỹ viện.
Nhưng bọn họ trang điểm xa hoa như vậy, có lẽ cũng là công tử trong một gia đình giàu có nào đó.
“Tới tới! Tối nay ta đang vui, uống nhiều thêm mấy chén, không say không về!”
Bạch y công tử nâng chén cười, còn cố ý làm tư thế mời rượu với Kha Lang Sinh.
Kha Lang Sinh một mặt thầm suy đoán địa vì của công tử này, một mặt duỗi tay lấy chén rượu kia, nào biết lúc này gã sai vặt vẫn luôn đứng bên cạnh hắn bỗng nhiên ngồi xổm xuống, duỗi tay rót một lý khác thay hắn, dùng giọng trầm thấp đến nỗi không thể thấp hơn, rất nhanh thì thầm: “Trong đồ ăn có độc"
Kha Lang Sinh ngẩn ra, nhanh chóng muốn ngẩn đầu lên nhìn hắn, nhưng người nọ cũng đã cúi đầu lui ra ngoài.
“Kha huynh? Kha huynh! Ngươi sao lại không uống?” Bạch y công tử cười hỏi.
“Cảm ơn ý tốt của Bạch huynh, rượu này chỉ cần nghe mùi thôi cũng biết là rất ngon rồi” Kha Lang Sinh vội vàng nâng ly, cười uống một hơi cạn sạch. Hắn sảng khoái uống xong, các công tử uống nhiều nhân lúc có hứng mà hỏi: “Kha huynh nói rượu ở đây là rượu tốt, vậy huynh nói tiếp xem, người nơi này thì thế nào?”
Nói xong, hắn liền ôm chặt vũ cơ bên cạnh cười ranh mãnh.
Kha Lang Sinh thầm than một tiếng ăn chơi trác táng, trên mặt lại quét qua nữ tử trong này một vòng, cười nói: “Người này, là mỹ nhân ngàn dặm mới tìm thấy một người”
“So với tiên nữ trên trời thì thế nào?”
Trước mắt hắn đột nhiên thoáng hiện khuôn mặt dường như không bao giờ mỉm cười kia của Liên Cẩn Xuân. Kha Lang Sinh ngơ ngẩn trong chốc lát, ngay sau đó cười khổ ứng phó nói: “Ta chưa từng thấy tiên tử, vậy phải so sánh như thế nào?”
“Ha ha ha, Kha huynh! Ngươi không biết Bạch đại ca và những ca cơ nơi này mỗi người đều là tài sắc vẹn toàn, cho dù thiên tử hạ phàm cũng không thể so sánh với học thức và sắc đẹp của các nàng nha!”
Bạch y công tử cười cười, khách khí trả lời vài câu.
Mắt y hơi nhấc lên, nữ nhân đang dựa vào đầu gối y liền cười duyên đứng lên đi về phía Kha Lang Sinh. Kha Lang Sinh không ngờ chỉ nói chuyện một chút mà lại ầm ĩ như vậy, hắn nhíu mày đứng lên nói: “Tại hạ có chút mệt mỏi, muốn về phòng nghỉ ngơi trước, Bạch huynh cùng chư vị cứ chậm rãi dùng bữa”
Bạch y công tử nhìn hắn chưa đụng một miếng đồ ăn nào, rũ mắt ý vị không rõ cười, gật đầu nói: “Là ta suy xét không chu toàn, mời Kha huynh về nghỉ ngơi”
“Đa tạ Bạch huynh thông cảm!”
Kha Lang Sinh vừa đi ra, không vội vã trở về phòng mà quay người lại.
Chẳng hiểu sao hắn rất muốn gặp lại tên nô bộc đã nhắc nhở hắn vừa nãy, tại sao lại biết trong đồ ăn có độc? Cái thuyền này từ trên xuống dưới đều lộ ra một vẻ quỷ dị cổ quái, loại trực giác này không thể giải thích được, nhưng Kha Lang Sinh tin lời gã nô bộc nói là sự thật.
Nhưng mà đi chỗ nào cũng không tìm thấy người, cứ như mới vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn mà thôi. Kha Lang Sinh bụng đầy tâm sự trở về phòng, đang muốn ngồi xuống, lại phát hiện trên bàn có một tờ giấy bị đè lại, nét mực vẫn chưa khô.
“Này, ngươi đứng lại!” Người gù đuổi theo, ở phía sau hô, “Là lão tử, sao càng kêu ngươi càng chạy vậy!”
Lúc này thì không thể làm bộ không nghe thấy nữa, Liên Cẩn Xuân sờ sờ mặt mình, xoay người sang chỗ khác cúi đầu rụt cổ, nhẹ giọng hỏi: “Đà thúc, ngươi gọi ta à?”
“Gọi ngươi mấy lần rồi, tai ngươi bị điếc à?”
Người gù trừng mắt liếc hắn một cái, thô giọng mắng hai câu ngu xuẩn, nói: “Kho để hàng hoá có người lại nôn ra rồi, ngươi qua đó dọn đi, thối muốn chết” Đi được hai bước, hắn lại quay về, móc ra một lọ thuốc đưa cho y, “Bọn họ nếu lại cãi nhau, cứ lấy thuốc đầu độc bọn họ hết đi! Đi mau!”
Kho để hàng hoá có bốn thiếu niên đang bị trói, cũng không có gì khác bảy tám cậu ấm trong yến tiệc tối nay, chẳng qua bốn người này dáng vẻ tiều tụy, không biết bị nhốt trong kho bao nhiêu ngày rồi.
Lúc Liên Cẩn Xuân lên thuyền thời đã vô tình đột nhập vào kho để hàng hóa này, mới phát giác ra có gì đó không đúng.
Cũng may nô bộc trên thuyền vốn cũng nhiều, Bạch y công tử lúc ấy chỉ nóng lòng nghĩ cách mời Kha Lang Sinh dự tiệc, xem nhìn bộ dáng sợ tới mức đần độn của hắn, chỉ không kiên nhẫn cảnh cáo hai câu rồi thả hắn đi.
Cũng không biết là may mắn hay không, người gù nghĩ dù sao bị hắn phát hiện rồi mà chủ tử cũng không có ý diệt khẩu, liền đâm lao thì phải theo lao giữ hắn lại bên người, thứ nhất là để hắn không kể chuyện này với ai, thứ hai cũng là để có nhiều người hỗ trợ hơn.
Hạ thuốc vào đồ ăn của Kha Lang Sinh cũng là do người gù sai Liên Cẩn Xuân làm, chuyện đã đến nước này sao hắn còn không biết giờ phút hiện tại Kha Lang Sinh đang gặp bao nhiêu nguy hiểm? Chẳng qua, hắn biết rõ tính tình người nọ, chỉ sợ không giải thích rõ mọi chuyện thì y tuyệt đối sẽ không rời đi.
Liên Cẩn Xuân đi vào kho hàng hóa, lúc quay lại thì đèn trong phòng Kha Lang Sinh đã tắt, không biết là đi ngủ hay đã rời đi như lời hắn nói rồi. Hắn nhất thời có chút do dự, không biết có nên đi vào không.
Đương nhiên là hắn hy vọng Kha Lang Sinh đã đi rồi, nhưng lúc này nếu Kha Lang Sinh còn ở đây, vậy chuyện quan trọng nhất trước mắt là dẫn y rời khỏi cái nơi thị phi này càng nhanh càng tốt, nhưng hắn lại rất sợ Kha Lang Sinh có thể nhận ra mình.
Đang lúc do dự, cửa phòng bỗng nhiên kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra.
Kha Lang Sinh dựa cửa cười: “Ta chờ ngươi lâu rồi, vào đi”
Nửa đêm, người gù đem những thiếu niên say tới rối tinh rối mù ném vào nhà kho như ném bao tải, tính cả bốn người trước đó, tổng cộng có mười hai người bị nhốt, không nhiều không ít, đã đủ số người giao dịch lần này rồi.
Phân phó người canh chừng xong, hắn đi lên tìm chủ nhân nhà mình bẩm báo, nhưng vừa đẩy của ra thì hắn lại sửng sốt.
Bạch y công tử khóe miệng tươi cười, như đang suy tư gì nhìn chằm chằm Liên Cẩn Xuân đang hôn mê bên cạnh bàn, người gù tiến lên một bước, cũng ngó đầu nhìn gương mặt kia một cái, hoang mang hỏi: “Chủ nhân đang nhìn gì vậy?”
Chủ nhân nhà hắn bình thường chỉ có nhìn mỹ nhân mới cười thâm ý đến vậy.
Bạch y công tử dùng tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt mềm mại của Liên Cẩn Xuân, nụ cười càng sâu hơn: “Người gù, lão tam ở dưới kia có lẽ là đang phù hộ cho chúng ta đi. Lúc này chẳng những có thể giúp hắn tự tay đâm kẻ thù, còn nhặt được một kho báu lớn có giá trị không ít”
Người gù còn muốn nhìn kỹ lại “Kho báu lớn” trong miệng chủ nhân, bạch y công tử đã phất tay ra hiệu “Mời” Kha Lang Sinh tiến vào. Cửa mở ra, Kha Lang Sinh bị trói được đưa vào, vừa liếc mắt một cái là thấy nô bộc kia đang hôn mê bên cạnh gã, trong lòng quýnh lên, hắn vội vàng hỏi: “Các ngươi làm gì hắn rồi?”
“Kha huynh gấp cái gì?” Bạch y công tử cười tủm tỉm phe phẩy cây quạt, “Ngươi quen hắn? À đúng rồi, ta sao lại quên được, hắn cũng coi như một nửa ân nhân cứu mạng ngươi nha! Đáng tiếc! Đáng tiếc! Đống đồ ăn đó tuy rằng ngươi không ăn miếng nào, nhưng thuốc trong rượu cũng đủ để làm ngươi giờ phút này toàn thân mệt mỏi, mặc người xâu xé”
Kha Lang Sinh dường như không lo lắng cho an nguy của bản thân mình, chỉ cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: “Không biết Kha mỗ đã đắc tội ngươi chỗ nào để bây giờ nhận được đãi ngộ như vậy?”
“Kha huynh hành hiệp giang hồ nhiều năm, giết kẻ ác nhiều vô số kể, tất nhiên không nhớ rõ con thuyền nhỉ này của ta” Bạch y công tử rũ mắt tùy ý vân vê một lọn tóc của Liên Cẩn Xuân, mắt Kha Lang Sinh di chuyển theo động tác của hắn, chỉ thấy hắn cười rộ lên, “Hai năm trước, cũng là ở chỗ này, Kha huynh còn nhớ không? Ngươi đuổi theo y ba ngày ba đêm, ngay tại đây, tại vị trí mà ngươi đang đứng này, ngươi đã lấy đầu của một tên hái hoa tặc làm cả giang hồ đau đầu, sau đó vang danh thiên hạ. Tên của hắn là Hồ Thanh, chúng ta gọi hắn là lão tam…”
Kha Lang Sinh nào còn nhớ những chuyện này, nhưng hắn cũng không muốn bọn họ nhìn ra hắn đã quên mất chuyện xưa.
“Kha huynh ngươi nói xem, năm đó ngươi giết tam đệ của ta để lấy thành tựu và danh tiếng này, hôm nay trên con thuyền này, ngươi lại bị ta bắt, làm ta có cơ hội vì tam đệ báo thù, cái này có phải cũng gọi là duyên phận không?”
Kha Lang Sinh vẫn lạnh mặt không hé răng.
Bạch y công tử thấy Kha Lang Sinh như thế cũng không tức giận, dùng cây quạt gõ gõ lòng bàn tay, hắn cúi đầu cười, ôn nhu nói: “Nghe chuyện xưa như thế là đủ rồi, tỉnh lại cùng cố nhân của ngươi ôn chuyện không?”