Ánh mặt trời chiếu rọi được mấy ngày, thời tiết sau đó không được tốt lắm, mưa dầm dề mấy ngày. Đợt mưa xuân năm nay tuy không lớn nhưng lại kéo dài liên miên, muốn đi ra ngoài cũng rất phiền phức.
Trong núi chỉ có hai người bọn họ, không có sách để đọc, lại không thể ra ngoài luyện kiếm, cho nên thời gian có vẻ trôi qua rất chậm. Liên Cẩn Xuân là người yên tĩnh, hắn đã quen với cuộc sống thế này, có thể ngồi cả ngày mà không có vấn đề gì. Kha Lang Sinh thì không ngồi yên được, có thể cùng Liên Cẩn Xuân nói một hai câu đã là niềm vui lớn nhất của hắn trong những ngày này.
Nhưng nội dung nói chuyện cũng có hạn chế, không thể hỏi về chuyện của Liên Cẩn Xuân, nếu hắn hỏi quá nhiều y sẽ lặp lại mấy câu nhàm chán như chúng ta bất quá bèo nước gặp nhau, cũng không thể hỏi về hướng đi của hắn sau này, chỉ sợ người nọ sẽ gấp không chờ nổi đuổi hắn khỏi núi.
Nghĩ lại, nơi này đối với hắn mà nói thật ra cũng không tính là quá tốt.
Tuy có mười dặm phồn hoa làm bạn, trời xanh mây trắng, không khí thoáng đãng, nói nơi đây đẹp như tiên cảnh cũng không quá, nhưng so với thế giới bên ngoài thì nơi này quá mức tẻ nhạt. Hắn nghĩ không ra, Liên Cẩn Xuân thoạt nhìn còn nhỏ tuổi hơn hắn, tại sao lại thích ở một nơi như này?
Mưa ào ào không ngừng, những bông hoa kiều diễm cũng bị mưa thổi gió quật đến ủ rũ rơi xuống.
Kha Lang Sinh tựa đầu bên cửa sổ, thỉnh thoảng lại thở dài một tiếng rồi hai tiếng, Liên Cẩn Xuân an an tĩnh tĩnh ngồi ngay ngắn ở trên giường vận chuyển khí tức, đợi cho chân khí ở trong cơ thể vận chuyển một vòng, đan điền tràn ra một chút nhiệt độ, mới thu tay lại, cau mày mở mắt nhìn hắn.
“Ngươi không ngồi được thì vô phòng mà ngủ đi, mở mắt ra một cái là trời đã sáng rồi?”
Than tới than lui, than đến nỗi y không chịu được, Liên Cẩn Xuân mới mở miệng nói hắn.
“Ngươi cuối cùng cũng chịu để ý ta rồi? Đây chính câu đầu tiên ngươi nói với ta hôm nay, còn sớm hơn hôm qua một chút!” Y nhanh chóng thay đổi dáng vẻ ủ rũ cợt nhả một câu, nhanh chóng đi tới: “Chúng ta nói chuyện một lát đi”
“Ta không rảnh” Liên Cẩn Xuân chỉ lo cúi đầu đi giày, đang muốn đứng dậy đi vào bếp, một bóng người đã xuất hiện trước mặt hắn, Kha Lang Sinh dáng người cao lớn chắn đường đi của hắn, mặt đầy ai oán mà nói, “Chỉ nói chuyện một lát thôi mà? Không tốn nhiều thời gian của ngươi đâu, trong phòng này cũng chỉ có hai chúng ta, ngươi còn không để ý đến ta, ta đi tìm ma chơi cho đỡ buồn…”
Liên Cẩn Xuân lúc này đã đẩy hắn ra rồi bước tới cửa, nghe giọng nói kia càng ngày càng nhỏ, chân phải cứ như không tự chủ được, chậm rãi thu lại.
“Ngươi muốn nói cái gì…” Đỉnh đầu truyền đến giọng nói lạnh lùng của thanh niên kia, Kha Lang Sinh ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hắn, Liên Cẩn Xuân bị hắn nhìn đến mức không thoải mái, lại là có chút ngượng ngùng thì thào, “Con người ta rất nhàm chán, chỉ sợ ngươi sẽ ghét bỏ.”
“Ai nói?” Kha Lang Sinh lộ ra vẻ tươi cười, “Ngươi lại đây ngồi đi”
Hắn tùy tay vỗ vỗ mép giường, Liên Cẩn Xuân mím môi, đi qua ngồi xuống.
Trời nhá nhem tối, tiếng mưa rơi tựa nhịp trống gõ vội vàng, nhưng trái tim tròn lồng ngực kia còn đập gấp gáp hơn.
Phòng trong không đốt đèn, bọn họ cứ như vậy yên lạng ngồi cạnh nhau. Kha Lang Sinh ngày thường rõ ràng ghét nhất là không khí yên tĩnh không tiếng động như vậy, thế mà giờ khắc này, không biết vì cái gì, hắn ngửi thấy mùi hương của bùn đất và cỏ dại mang theo cơn mưa, nhìn hình bóng mơ hồ không rõ đang ở trong bóng tối của người bên cạnh, trong lòng lại như được rót đầy mật ngọt.
“Ta hỏi ngươi một chút được không, lần trước ngươi đi ra ngoài để làm gì?” Kha Lang Sinh hỏi câu này xong, thấy Liên Cẩn Xuân trầm mặc, trong lòng quýnh lên vội sửa lời, “Ngươi không nói cũng được, đừng miễn cưỡng”
Trời mới biết hắn sợ cái câu “bèo nước gặp nhau” của Liên Cẩn Xuân thế nào. Liên Cẩn Xuân trầm mặc một lúc, bên môi giương lên nụ cười nhẹ. Chẳng qua Kha Lang Sinh không thấy nụ cười kia, liền cho rằng những lời này chạm vào vảy ngược của hắn, lòng tràn đầy ảo não nói: “Ta chỉ cảm thấy từ lúc ngươi trở về thì luôn mang tâm sự nặng nề, cho nên lắm miệng hỏi một chút, ngươi đừng giận…”
“Tâm sự nặng nề…”
“Đúng vậy, ngươi không phát hiện ra à?”
…..Đối với hắn có ngày nào mà không như vậy đâu?
Liên Cẩn Xuân nhẹ nhàng thở ra một hơi, đứng lên nói: “Đi, ta giúp ngươi luyện kiếm”
Kha Lang Sinh lười nhác ngáp một cái, xua tay nói: “Vẫn còn đang mưa, luyện kiếm cái gì? Hơn nữa những kiếm pháp đó ta cũng không nhớ lại nhiều lắm…”
“Ngươi không đi?” Giọng Liên Cẩn Xuân trở nên lạnh lùng.
“……” Kha Lang Sinh bò xuống giường, tràn đầy khí lực đứng dậy đi ra ngoài.
Hai người cầm ô đi một đoạn đường, Liên Cẩn Xuân chém đống hoa cỏ vướng víu rồi dẫn hắn vào một gian thạch thất bí ẩn. Có lẽ đã lâu rồi không có ai tới nơi này, lúc cửa đá mở ra, bụi bặm rơi xuống không ít.
Kha Lang Sinh thắp lên một mồi lửa, đi theo hắn vào trong, tùy ý hỏi: “Đây là nơi nào? Sao trước giờ chưa từng nghe ngươi nhắc tới? Còn rất rộng nữa…”
“Đây là nơi mẹ ta dùng để tập luyện lúc trước”
“Mẹ ngươi?”
Kha Lang Sinh đình trệ một chút, một là không nghĩ Liên Cẩn Xuân thật sự sẽ trả lời hắn, còn lại là trước kia hắn đoán Liên Cẩn Xuân là trẻ mồ côi, một thân độc lai độc vãng, cho nên tính tình hơi quái gở, thế nhưng sự thật vậy mà khác xa hắn nghĩ.
Liên Cẩn Xuân không những không phải trẻ mồ côi, nơi này thậm chí có thể coi là nhà của y, y đã sống ở đây rất nhiều năm rồi.
“Vậy nàng hiện tại…”
Liên Cẩn Xuân dừng một chút, nhàn nhạt nói: “Đã chết rồi”
Cây đuốc thoáng chốc chiếu sáng cả gian thạch thất, Kha Lang Sinh nhìn thấy biểu tình vô cảm trên mặt Liên Cẩn Xuân, cứ như hắn chỉ đang nói tới một người lạ nào vậy, nhưng đáy mắt hắn chợt lóe một tia đau xót rồi biến mất không tung tích, lại làm cho tâm Kha Lang Sinh bỗng nhiên giống như bị ai hung hăng nên một quyền.
Mấy ngày sau đó, hai người đều ở chỗ này luyện kiếm.
Liên Cẩn Xuân so chiêu với hắn không chút do dự, có đối thủ khiến Kha Lang Sinh dần dần nhớ lại nhiều kiếm pháp hơn, cũng có thể miễn cưỡng cùng Liên Cẩn Xuân đánh ngang tay.
Ánh kiếm xẹt qua trước mắt, Kha Lang Sinh đột nhiên nhanh trí, một chiêu vật đổi sao dời thức thứ ba mươi tư xuất ra. Đây là tuyệt chiêu của Thần Kiếm Sơn Trang được truyền qua nhiều thế hệ đệ tử, Liên Cẩn Xuân không kịp phòng ngừa, bị kiếm khí bức cho lui liên tiếp ba bước, chưa kịp đứng vững, mũi kiếm đã hướng về phía ngực hắn đâm tới.
Một kiếm này uy hiếp chém tới, căn bản là né không được, Kha Lang Sinh cũng bị chính mình hù dọa, muốn rút kiếm lại, nào ngờ Liên Cẩn Xuân cũng không quan tâm, cánh tay bảo vệ ngực ngược lại đưa ra phía trước, ăn trọn một kiếm này.
Máu tươi trên tay thoáng chốc chảy ra, Kha Lang Sinh sắc mặt biến đổi, liền ném thanh bảo kiếm mà hắn coi là sinh mệnh qua một bên, xông tới luống cuống tay chân xem xét miệng vết thương của Liên Cẩn Xuân.
“Ngươi sao lại ngốc như vậy! Đây là thứ ngươi muốn đỡ là đỡ sao!”
Liên Cẩn Xuân bị hắn mắng đến ngẩn ra, trong lúc nhất thời còn quên mất cơn đau nơi miệng vết thương, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hắn và thanh kiếm bị vứt bỏ trên mặt đất kia, Kha Lang Sinh nhìn theo ánh mắt của hắn, hỏi: “Làm sao vậy?”
Liên Cẩn Xuân sững sờ, khẽ lắc đầu, cụp mắt xuống nhẹ giọng nói: “… Ngươi không hại ta, một chiêu vừa rồi bị thu lại, người bị thương nặng hơn sẽ là ngươi. Ta đây là muốn cứu ngươi, ngốc chỗ nào?”
Kha Lang Sinh sao có thể không biết nguyên nhân được, nhưng vừa gặp vẻ mặt “Vốn nên làm như thế” của Liên Cẩn Xuân, trong lòng liền sinh ra một loại chua xót, miệng hết khép rồi lại mở, cuối cùng nhíu mày, hung tợn như cũ mắng: “Ngươi đúng là đồ ngốc!”