"Cửu Vương gia, Nguyệt Độc ca ca còn ở chỗ ngài phải không? Ta nhớ huynh ây muốn đến gặp huynh ấy.' Nam Cung Cẩm thành thật.
Hàn Tử Dạ cũng không bất ngờ trước câu trả lời này cho lắm, lúc ở ngự thư phòng hắn đã cảm nhận được ánh mắt rực lửa của nàng ta dành cho Lãnh Nguyệt rồi.
"Cửu công chúa, bổn vương khuyên công chúa nên từ bỏ ý định đi, tên Nguyệt Độc kia có gì tốt đáng để công chúa phải hạ mình như thế.Chẳng phải trước nay công chúa vẫn thích Bạch Nhất Hạ hơn sao?"
Hàn Tử Dạ nhanh chóng đấy sang cho Bạch Nhất Hạ.
Nam Cung Cẩm cau mày khó chịu, nàng đúng là từng rất thích Bạch Nhất Hạ nhưng đó đã là quá khứ rồi không phải sao? Sao cứ phải nhắc đi nhắc lại mãi thế, còn nữa sao cứ mãi nhắc đến thân phận làm gì? Nàng đã là công chúa rồi, có danh phận có quyền thế của cải cả rồi cần gì phu quân của nàng cũng như thế nữa.
Cho dù phu quân của nàng làm chức cao đến đâu đi nữa lấy nàng cũng chỉ là phò mã thôi, cũng có lên làm hoàng để luôn được đâu mà cứ thích so sánh mãi, thật phiền phức.
"Ta thích ai là chuyện của ta.Ngài nhiều chuyện làm gì? Ta không muốn nói nhiều với ngài, Nguyệt Độc ca ca của ta đâu, ngài mau gọi huynh ấy ra đây gặp ta."
Nam Cung Cẩm không chút khách khí đề nghị.
Hàn Tử Dạ cười nhếch mép, nàng công chúa này quả nhiên ngang ngược không coi ai ra gì, ngay cả hắn mà nàng ta cũng dám mở miệng nói chuyện như vậy.
Phụ hoàng của nàng còn chưa dám dùng thái độ đó nói chuyện với hắn đâu.
"Nếu ta không gọi hẳn ra thì sao?"
Hàn Tử Dạ lạnh lùng lên tiếng.
Nam Cung Cẩm trừng mắt, không gọi ra cho nàng gặp mặt, không gọi cho huynh ấy đi ra phải không? Vậy được rồi, vậy thì tự nàng đi vào tìm.
Ai sợ ai chứ.
Nam Cung Cẩm đứng lên rời ngang nhiên đi lướt qua người Hàn Tử Dạ đi luôn vào bên trong, tuy nhiên vừa chuẩn bị qua khỏi Hàn Tử Dạ thì nàng bị hắn đưa tay ngăn lại.
"Ngài dám ngăn cản ta?"
Nam Cung Cẩm tức giận.
"Chỗ này là chỗ của bổn vương, không phải ai cũng có thể tự tiện xông vào.Cửu công chúa mời người ra về cho."
Hàn Tử Dạ không chút khách khí đuổi người.
Nam Cung Cẩm nghiến răng nghiến lợi, đậm chân tại chỗ tức giận.
Nàng cố dùng hết sức hét to tên của Lãnh Nguyệt.
Hy vọng Lãnh Nguyệt có thể nghe thấy mà ra gặp nàng.
Hàn Tử Dạ nhíu mày trước hành động ngang ngược của Nam Cung Cẩm, hắn lập tức ra lệnh cho thuộc hạ đưa công chúa ra ngoài.
Tuy nhiên khi thuộc hạ của hắn chưa kịp chạm vào nàng ta, thì lại có thêm một nhân vật khác xuất hiện.
"Dung Phi nương nương, không biết người đến tìm bổn vương có chuyện gì?"
Hàn Tử Dạ liếc nhìn về phía cửa, người vừa đến không ai khác chính là Dụng Phi.
"Mẫu phi, người mau làm chủ cho nữ nhi, cái tên cửu vương gia này đám ức hiếp con, hắn không cho con gặp Nguyệt Độc ca ca của con."
Nam Cung Cẩm chạy đến nắm lấy cánh tay của Dung Phi khóc lóc kể lễ.
Dung phi khoé miệng không khỏi co giật, thì ra tiện nhân kia còn giả làm cẩm y vệ, Nguyệt Độc chính là nàng ta sao.
Khá lắm, dám quyến rũ cả Cửu công chúa.
Đúng là yêu tỉnh ngay cả nữ nhân giống như ả cũng không buông tha.
Đúng là súc sinh tỉ tiện mà.
"Cửu Nhi ngoan, đừng khóc, mẫu phi làm chủ cho con"
Dung phi khẽ lên tiếng an ủi Nam Cung Cẩm.
Bình thường bà cũng không ưa gì nàng công chúa ngang ngược này, nhưng bởi vì sự sủng ái của hoàng để dành cho nó nên bà mới phải giả vờ tốt với nó như vậy.
Nam Cung Cẩm nghe vậy lập tức im bặt đứng sang một bên, tuy nhiên nàng vẫn không quên cho Hàn Tử Dạ một cái nhìn thách thức.
Có Dung Phi ở đây để xem hắn có dám không giao Nguyệt Độc ca ca ra nữa không? "Dung phi, người đến đây cũng vì Nguyệt Độc?"
Hàn Tử Dạ lạnh giọng.
"Cửu Vương gia, ta đúng là đến tìm Nguyệt Độc.
Ta có chuyện muốn nhờ hẳn giúp đỡ, ngươi có thể cho ta gặp hắn không?"
Dung phi mỉm cười nhìn Hàn Tử Dạ.
Tối qua khi nghe được tin tên Cửu Vương gia này là kẻ đã sẵn sàng giao hoan với con tiện nhân kia để cứu nàng ta, bà đã thật sự rất bất ngờ.
Giờ được gặp mặt bà không nghĩ một người nam nhân như thế này lại mê luyến con tiện nhân kia như thế.
Không sợ gặp điềm dữ cũng như không chê con tiện nhân đó ô uế.
Bà ta hôm nay đến đây cũng muốn xem thử con tiện nhân kia xinh đẹp đến mức nào mà có thể quyến rũ nhiều người nam nhân.
"Dung phi, người có chuyện gì mà phải đích thân đến đây gặp hắn, chỉ cần người muốn gặp không phải chỉ cần kêu người gọi đến là được rồi sao?"
Hàn Tử Dạ cũng khẽ nhếch mép.
Bà ta cũng giỏi đóng kịch đẩy, ngang nhiên hãm hại nữ nhân của hẳn giờ còn dám đường đường chính chính đến chỗ hắn tìm gặp nàng.
Đúng là nữ nhân tâm cơ, không sợ trời không sợ đất.
Bản lĩnh như vậy, thì Thục Phi vào lãnh cung cũng là một sớm một chiều thôi.
"Bổn cung đến đây tìm gặp hắn cũng là chuyện nhân tiện thôi, chủ yếu bổn cung muốn đến gặp Cửu Vương gia"
Dung phi biết trước thế nào Hàn Tử Dạ cũng nói như thế nên bà đã chuẩn bị trước câu trả lời.
"Tìm bổn vương? Xin hỏi Dung Phi tìm ta làm gì?"
Hàn Tử Dạ ngạc nhiên, nữ nhân này cũng trở mặt nhanh thật, khắc trước nói tìm Nguyệt Độc khắc sau lại chuyển sang tìm hẳn.
Được vậy hản cũng muốn xem nữ nhân được hoàng để Đông Lăng sủng ái đến tận bây giờ tài giỏi như thế nào.
"Cũng không có chuyện gì? Bổn cung chỉ muốn hỏi ở Nam Triều nghe nói có một loại rượu ngon, không biết Cửu Vương gia có thể nể mặt ta mà cho ta xin một ít không?"
Dung phi ánh mắt mong chờ nhìn Hàn Tử Dạ.
"Mẫu phi, mau kêu hắn gọi Nguyệt Độc ca ca ra đi, sao lại nói đến rượu rồi?"
Nam Cung Cẩm mất kiên nhẫn khó chịu lên tiếng.
"Con im miệng cho ta, nếu không con đừng mơ gặp Nguyệt Độc ca ca của con"
Dung phi hạ thấp giọng mắng Nam Cung Cẩm.
"Không biết Dung Phi người muốn nói đến loại rượu nào ở Nam Triều của ta?"
Muốn nói đến rượu sao? Bà ta cũng thông minh đấy, biết hắn có sở thích sưu tâm rất nhiều loại rượu quý hiếm cũng như thích nghiên cứu các loại rượu mới nên dùng cách này mà đến chỗ hắn.
"Bát niên hồng lão tửu, không biết Cửu vương gia có thể cho bổn cung xin một bình không? À, ngài đừng nói với hoàng thượng chuyện này nhé.Là ta muốn tạo cho hoàng thượng bất ngờ"
Dung phi ngượng ngùng lên tiếng.
Hàn Tử Dạ khẽ nhếch mép, bà ta cũng tìm hiểu kỹ thật, bát niên hồng lão tửu mà bà ta cũng biết đến, biết hắn thích nhất uống loại rượu này lúc nào cũng mang theo bên người một ít khi ra ngoài nên tìm đến đây xin, giỏi thật.
Quả nhiên bà ta giống như những gì hắn điêu tra biết được.
"Được, nương nương cứ về trước đi, ta sẽ sai người mang đến cho người ngay"
Hàn Tử Dạ đương nhiên không thể chối từ.
Vừa nói hết câu có một tên tiểu thái giám bước đến nói nhỏ vào tai Dung Phi gì đó, hắn thấy bà ta khẽ mỉm cười, sau đó bà ta đứng lên nói lời đa tạ trước với hắn rồi dẫn Nam Cung Cẩm rời đi, trong ánh mắt không bằng lòng của nàng ta.
Đột nhiên hắn cảm thấy có gì đó đáng nghỉ ở đây, bà ta rõ ràng muốn đến gặp Lãnh Nguyệt, tại sao chỉ vừa nói mấy câu đã cam tâm ra về rồi.
Quả nhiên hắn nghi ngờ đúng, Vô Ảnh từ bên trong chạy ra bẩm báo với hắn: "Chủ tử, vương phi không thấy đâu nữa"