Lãnh Nguyệt dọn dẹp tất cả sau đó lấy thanh kiếm được để trên kệ xuống, rút kiếm ra, cắn răng hít sâu chém vào cánh tay trái một nhát.
Sau đó đặt kiếm vào tay Bạch Nhất Hạ, nàng nhìn cánh tay đang chảy máu mà khóc không ra nước mắt.
Kiếp này của nàng cứ như bắt buộc phải bị thương vì mỹ nam hay sao đó.
Lần trước bị đâm vào bụng vì Nam Cung Cẩn, mà người đâm nàng lại là Dư Mặc.
Lần này lại vì Bạch Nhất Hạ nàng phải tự chém mình.
Nhưng nàng cũng hết cách rồi, nếu không làm như thể.
Nàng rời khỏi đây rồi, thuộc hạ của hắn vào đây thấy hắn như vậy sẽ biết chắc là nàng hại hẳn.
Vậy thì nàng chỉ có con đường chết.
Nhưng nếu nàng tự làm mình bị thương sau đó hô lên có thích khách rồi giả bộ ngất xỉu bên cạnh hắn thì mọi chuyện đã khác đi.
Nàng không nghĩ rằng càng ngày bản thân càng thông minh cơ trí như vậy.
Nàng vừa định mở miệng hô lên như kế hoạch thì nghe bên ngoài có thuộc hạ lên tiếng trước.
"Bạch thượng quan, có Cửu Vương gia muốn gặp người."
Lãnh Nguyệt giật mình, sao Hàn Tử Dạ lại đến gặp Bạch Nhất Hạ.
Nhưng quan trọng là bây giờ nàng phải làm sao đây, có nên tiếp tục theo kế hoạch đã định sẵn không? Nàng suy nghĩ một lúc quyết định vẫn tiến hành kế hoạch của nàng.
Bởi vì nếu không làm như vậy nàng cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn.
"Người đâu có thích khách.Á.."
Lãnh Nguyệt hét lớn sau đó ngã xuống năm bên cạnh Bạch Nhất Hạ.
Hàn Tử Dạ đang đứng bên ngoài nghe vậy thì cũng giật mình, lập tức xông vào bên trong cùng với các cẩm y vệ khác.
Hắn nhìn thấy nằm dưới đất là hai người, nhìn đến tên thái giám hắn kinh ngạc, lập tức chạy đến đỡ tên thái giám kia lên.
Hản run rẩy đưa tay lên mũi kiểm tra hơi thở của nàng, biết nàng còn thở hắn khẽ thở phào.
Sau đó bình tĩnh ra lệnh cho những cẩm y vệ nhanh chóng đưa Bạch Nhất Hạ về phòng truyền thái y đến.
Còn nàng hẳn tự tay bế nàng lên, đi ra ngoài trong ánh mắt ngạc nhiên của tất cả cẩm y vệ.
Hắn đương nhiên sẽ không thể nào để tên nam nhân nào chạm vào nàng.
Hắn bế nàng đi thẳng về chỗ ở của hắn, sau đó gọi Vô Ảnh đến xem mạch cho nàng.
Hắn cũng không muốn các thái y ở đây xem mạch cho nàng, hản lo sợ sẽ làm lộ thân phận của nàng.
Vô Ảnh ngoài mặt là ám vệ, hắn ta còn là một đại phu giỏi.
Sau khi Vô Ảnh bắt mạch nói với hắn nàng không sao, nàng chỉ bị thương nhẹ ở cánh tay trái một chút.
Băng bó lại sẽ không sao nữa.
Hắn thở phào nhẹ nhõm lần nữa.
Thật sự hắn rất lo lắng, hắn sợ nàng lại xảy ra chuyện gì, sợ nàng lại bỏ hẳn mà đi lần nữa.
Hắn sẽ không chịu nổi đã kích ấy.
"Nàng thật biết cách hành hạ trái tim ta"
Hàn Tử Dạ nắm lấy tay nàng khẽ trách.
Lãnh Nguyệt lúc đầu giả vờ ngất xỉu nhưng sau khi được Hàn Tử Dạ bế lên.
Nàng lại không tự chủ mà ngủ thiếp đi cho đến lúc được Vô Ảnh băng bó vết thương nàng mới tỉnh lại.
Chỉ là nàng không mở mắt ra mà thôi, nàng không biết phải đối diện với Hàn Tử Dạ như thế nào.
Nàng không nghĩ đến hắn lại bế thẳng nàng về chỗ ở của hắn.
Hắn cũng quá ngang ngược rồi, ở nhà của người khác mà cũng dám lộng hành như thể.
Hơn nữa thân phận nàng đang là thái giám, hắn bế nàng đi như thế không sợ thiên hạ đàm tiếu sao.
Chắc hẳn Hàn Tử Dạ bị điên rồi mới làm chuyện thiếu suy nghĩ như thế.
Hắn vừa nói nàng tra tấn trái tim hắn, tra tấn cái đầu hắn.
Bà đây không rảnh mà làm những chuyện thiếu suy nghĩ như vậy.
Hơn nữa, hắn và nàng liên quan quái gì đến nhau nữa đâu.
Hắn yêu nàng sao? Làm gì có.
Kiếp trước có thể yêu nhưng kiếp này người hắn yêu không còn là nàng nữa rồi không phải sao? Vậy thì cần gì phải dày vò nhau, hành hạ nhau.
Nàng không ấu trĩ như vậy.
Nếu nàng đã xác định buông tay, nàng sẽ không làm khổ ải.
Nàng rất muốn ngồi dậy mắng thẳng vào mặt hẳn cho hả giận nhưng cuối cùng lấy đại cuộc làm trọng, nàng đành cố gắng nhẫn nhịn.
Tiếp tục nghe hắn đổ lỗi cho nàng.
"Nguyệt Nhi, nàng ác với ta lắm.Nàng giả chết để tránh mặt ta, sau đó ta tìm lại được nàng, nàng lại cứ để mình bị thương để giày vò ta.Chẳng lẽ nàng nhìn thấy ta đau khổ nàng mới vui sao, mới cam tâm sao?"
Hàn Tử Dạ buồn bã.
Thà rằng người bị thương là hẳn, hắn chấp nhận đau đớn thân xác.
Thế nhưng nhìn nàng đau hẳn lại đau gấp bao nhiêu lần, trái tim như muốn vỡ ra.
Hẳn còn tự trách bản thân vô dụng không có khả năng bảo vệ nữ nhân, bảo vệ thê tử của mình để nàng bị thương hết lần này đến lần khác.
Nếu để Vân Nhi biết được chắc chắn nó cũng sẽ trách chàng không bảo vệ được mẫu thân của nó.
Hàn Tử Dạ đột nhiên nảy lên một ý nghĩ: "Ta có nên nhân lúc nàng chưa tỉnh đưa nàng về Nam Triều với ta không?"
Lãnh Nguyệt nghe đến câu này thì không thể nào nằm im được nữa.
Hàn Tử Dạ hắn bị điên rồi sao? Hắn nghĩ cái gì trong đầu vậy chứ? Đưa nàng về Nam Triều làm gì? Chẳng phải lần trước nàng nói như vậy chưa đủ rõ ràng sao? Lãnh Nguyệt không vội mở mắt ra nhưng đã lạnh lùng lên tiếng trước: "Chàng đưa ta về làm tiện thiếp? Hay muốn ta làm nô tì thị tẩm của chàng? Chàng muốn cho vương phi của chàng có thêm chuyện làm sao? Như ức hiếp ta? Suy nghĩ tìm cách hãm hại ta?"
Hàn Tử Dạ vui mừng khi thấy nàng đã tỉnh lại nhưng nghe những lời nàng nói hắn lại nhíu mày.
Hắn khó hiểu không biết nàng đang muốn nói gì.
Rõ ràng vương phi của hẳn là nàng, rõ ràng nàng biết ngoài nàng ra hẳn không còn nữ nhân nào khác.
Nàng cũng biết người hản chạm vào cũng chỉ duy nhất là nàng.
Nhưng nàng đang nói gì thế kia, chẳng lẽ nàng thật sự không nhớ gì về chuyện giữa hắn và nàng sao? "Nàng đang nói linh tinh gì thế? Rõ ràng nàng chính là vương phi của ta? Hàn Tử Dạ này chỉ có duy nhất một thê tử là nàng"
Hản nghiêm túc giải thích với nàng.
Nếu thật sự nàng không nhớ vậy thì hắn sẽ nhắc cho nàng nhớ là được.
Lãnh Nguyệt sửng sốt, nàng là vương phi, nàng là duy nhất.
Có thật sự như vậy không? Hay là hắn đang cố tình lừa nàng, chỉ vì muốn lừa nàng về Nam Triều cùng hắn nên mới nói như vậy.
Nàng nghỉ ngờ hỏi lại hắn lần nữa.
Kết quả câu trả lời của hản càng làm nàng kinh ngạc hơn.
Hắn nói hẳn và nàng đã có với nhau một đứa con trai.
Trời đất ơi, chuyện này đúng là quá khiếp sợ rồi.
Chuyện này sao có thể chứ? Khi không nàng lại có con, làm mẫu thân rồi nàng lại không biết? Đột nhiên nàng lại chợt nhớ ra một điều quan trọng mà nàng đã quên mất.
Người Hàn Tử Dạ đang nói nào phải nàng, thê tử của chàng là nguyên chủ, người làm mẫu thân của người khác là nguyên chủ.
Nàng chỉ là được ông trời thương vô tình trùng sinh vào thân thể này mà thôi.
Lãnh Nguyệt cười tự giễu, sao nàng lại có thể quên chuyện này chứ.
Hàn Tử Dạ nghĩ rằng nàng chính là nguyên chủ, chàng nào biết hồn phách đã đổi thành nàng.
Có khi nào Hàn Tử Dạ cũng không phải là Khiết Khiết của nàng không? Chỉ đơn giản là hai người có gương mặt giống nhau mà thôi.
Nếu không khi nàng gọi Khiết Khiết, Hàn Tử Dạ cũng sẽ không phản ứng như thế.
Thật buồn cười.
Thì ra tất cả chỉ là sự ngộ nhận của đối phương.
"Thê tử của chàng không phải ta? Chàng có tin chuyện mượn xác hoàn hồn không?"
Lãnh Nguyệt thê lương nói.