Mười Bốn Thiên Đích Ác Mộng

Chương 7



"Tùng Tùng Tùng!"

Dồn dập, à, đột nhiên có tiếng "gõ cửa" lặp đi lặp lại làm cắt ngang những suy nghĩ của tôi khi sắp bước vào thế giới đại đồng, sẽ là ai đây? Công ty đến thu phòng sao? Chà chà, thực sự xứng đáng là thành thị đứng đầu Trung Quốc, tới nhanh thật.

Biết bọn họ có chìa khóa, nên tôi mới lười đứng dậy mở cửa cho bọn họ. Có thể nói tôi còn muốn ở lại đây thêm một buổi tối nữa.

"Mở cửa, tôi biết cậu đang ở đây, mở cửa nhanh!"



Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, tôi nghe thấy có người đang gọi, giọng nói này?

Đứng thẳng lên từ trên ghế sa lông, nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt màu đỏ, tôi cứng đơ không có cách nào tin được là hắn?

Làm sao.. có thể là hắn!

Tôi kéo lỗ tai, ảo thính sao?

"Mở cửa ra, cậu đừng làm tôi sợ, mở cửa ra nhanh!"

Giọng nói mang theo mùi vị hoảng sợ, sức đập vào cánh cửa cũng càng thêm mạnh, tôi mê mẩn nhìn nhìn cánh cửa rồi sau đó chạy như bay tới kéo chốt dài ra, người bên ngoài đang dùng vai phá cửa, không ngờ lần này lại ngã vào, suýt chút nữa té thành cái tư thế chướng tai gai mắt*.

(*Chướng tai gai mắt: Khó coi)

"Cậu.."

"Anh.."

Hai người đều ngã xuống đất và cùng lúc đưa tay chỉ vào đối phương, cùng nhau lộ ra vẻ mặt như nhìn thấy ma.

"Tại sao anh lại trở về!"

"Cậu không có chuyện gì sao?"

Hắn.. Không sai, sẽ không có sai, là hắn, người đi đến Bắc Kinh sẽ không trở về nữa, lúc này từ trên mặt đất đứng dậy, thanh thế kinh người chặn ở trước mặt tôi, chấp vấn tôi nói: "Cậu nhìn đây là cái gì? Rõ ràng là khỏe mạnh tại sao không nghe điện thoại của tôi, cũng không nhanh chóng mở cửa ra cho tôi, làm tôi còn tưởng cậu.. Cậu cậu cậu làm sao vậy.. sợ hãi đến muốn chết!"

"Này, này, làm gì vậy?" Cả buổi tôi không lên tiếng, trố mắt nhìn hắn, đoán chừng là bắt hắn cho xem lông đi: "Chưa từng thấy tôi hả, thiệt là, mấy ngày không gặp cậu lại làm cái quỷ gì đây!"

Hắn đi lấy hành lý còn đặt ở bên ngoài, từ phía sau tôi nhào tới ôm lấy hắn, có lẽ sức lực dùng hơi lớn, làm cho cái người cao to như hắn lại một lần nữa bất hạnh bổ nhào xuống sàn nhà cùng tôi tiếp xúc thân mật.

"Hôm nay cậu.. cậu cậu muốn hại chết tôi sao!"

Hôm nay tôi không thèm để ý tới hắn quỷ rống quỷ kêu hù dọa người, tôi chỉ hận mình tại sao chỉ có hai cánh tay cùng hai cái chân, nếu nhiều hơn nữa thì thật là tốt, như vậy có thể hoàn toàn quấn lấy hắn, không để cho hắn đi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv