Tôi và Tưởng Dực phải nửa tháng sau đó mới về đến Bắc Kinh.
Cậu ấy tham dự đội cứu hộ tại khu vực động đất, đợi tôi viết xong chuyên bài cho Triệu Khách, tạm biệt Trang Viễn lại bắt đầu chuyến hành trình đi Tây Tạng, sau đó mới vòng về Thành Đô bắt máy bay đáp Bắc Kinh.
Thực ra lòng bọn tôi đều như lửa đốt, "Lôi Chấn Tử" còn cả núi việc để làm, phải gấp rút đuổi kịp tiến độ của nửa tháng này. Lúc hạ cánh, Tưởng Dực ra bãi đậu xe lấy xe. Tôi đứng tựa vali ở tầng đi đợi cậu ấy tới đón, weixin của Thẩm Thế Quần vừa lúc ấy gửi tới.
Không dài dòng câu chữ, chỉ có một tấm hình với lời nhắn: "Dấu phát hành của "Lôi Chấn Tử" duyệt xong rồi." Tưởng Dực dừng xe đằng xa, đi lại kéo hành lý, bị tôi vòng tay ôm chầm.
"Sao thế?"
Tôi không nói, đưa điện thoại cho cậu ấy.
Tưởng Dực nhìn màn hình, hàng lông mi dài chớp một cái. Suốt dọc đường, hai chúng tôi hầu như không nói chuyện.
Xuống khỏi lối cao tốc ra sân bay, bên ngoài cửa sổ cầu vồng cao vút, hoà vào tầng mây, Tưởng Dực vừa lái xe vừa nhìn ra ngoài cửa: "Nhanh thật đấy, ba năm trước tớ về nước, Lôi Chấn Tử mới nằm ở trên giấy."
"Giờ sắp bay cao thật cao rồi. Tớ vẫn còn nhớ lần đầu xem Teaser của các cậu, mặt cậu siêu vênh ấy."
Tưởng Dực sực nhớ ra một chuyện thú vị: "Cậu biết bên Đầu tư Bắc Kinh lần đầu xem teaser đã nêu ý kiến gì cho tớ không? Họ bảo sao mà các nhân vật nữ đều giống như bạn bè cùng chiến đấu, không thấy tuyến tình cảm nào? Sếp lớn nhất của họ sau còn hỏi thẳng tớ là Lôi Chấn Tử thích ai? Giống như phim tám giờ tối mà mẹ tớ xem ấy, mọi người nhất định đều phải có cặp có đôi, hạnh phúc sống bên nhau."
Hai đứa bọn tôi cười đến rung cả vai.
Tôi chớp mắt nhìn cậu ấy: "Vậy cậu đáp làm sao?" Tưởng Dực nói: "Không biết."
"Hả?"
"Tớ đáp tớ không biết." Tôi lại tức cười.
Xe vừa lúc ấy đỗ lại, đã đến cổng nhà, bọn tôi xuống xe, Tưởng Dực đột nhiên gọi giật tên tôi, "Hoàng Doanh Tử." "Ừ?" Tôi đứng cách con xe Liên Xô cũ nhìn cậu ấy. Tưởng Dực nói: "Tớ sống đến bây giờ, chỉ có hai chuyện là tớ không biết." "Haha lại nói khoác rồi!"
"Không nói khoác." Tưởng Dịch nhìn lại tôi, trong bóng đêm, dưới hàng mi dài, đôi mắt đen trắng rõ ràng phát sáng ngời: "Một chuyện là Lôi Chấn Tử thích ai, cậu biết chuyện còn lại là gì không?"
Tim tôi bỗng đập nhanh kinh khủng, tôi nhìn đăm đắm vào mắt cậu ấy.
"Có một chuyện, lúc còn rất bé tớ cảm thấy mình biết đáp án, thậm chí cảm thấy đó là chuyện mà tớ chắc chắn nhất trần đời." Đôi mắt cậu ấy không chớp chút nào, "Thế nhưng năm mười bảy tuổi, tớ phát hiện tớ không biết chắc nữa."
Trong kì thi Lý quốc tế, tớ có thể giải thành công đề bài hóc búa mà tất cả các bạn đồng lứa khác không thể giải, vào phút quyết định của giải đấu bóng rổ toàn trường, tớ có thể ném quả banh dứt điểm rơi trúng ngay rổ, tớ biết bản thân là ai, muốn gì... thế nhưng chuyện mà tớ một lòng tin tưởng từ nhỏ tới lớn, tớ lại không nói rõ được, cũng không tài nào đưa ra đáp án.
Hoàng Doanh Tử, trên thế giới này, có một câu đố tớ tha thiết muốn giải nhất. Đề bài khiến tớ cắn bút ấy, liên quan đến cậu.
Tớ muốn biết, có phải lớn lên cũng đồng nghĩa với bất đồng, có phải lớn lên cũng đồng nghĩa với xa rời? Bao quấn quýt sớm chiều, vành tai chạm tóc mai thủa trước có phải chỉ là lời nô giỡn khờ dại của trẻ thơ?
Tớ muốn biết, trái tim của cậu có phải vẫn như xưa, chỉ chứa vừa một người là tớ, hệt lúc bọn mình còn nhỏ? Như tớ trước nay luôn thế.
"Hoàng Doanh Tử, có một chuyện tớ không biết." Tưởng Dực nói. Tôi nhìn cậu ấy, run giọng hỏi: "Cậu muốn biết chuyện gì?"
Đôi con ngươi của Tưởng Dực đen thẫm, sâu đến lạ lùng. Cậu ấy nhìn tôi, nói từng chữ một: "Hoàng Doanh Tử, cậu thích ai?" Mười bảy tuổi, cậu thích ai?
Cậu của bây giờ thích ai?
Trời chiều tĩnh lặng, ở giữa lòng đại đô thị phồn hoa cách thành phố Hàng Thiên trăm ngàn dặm đường, ngoài cửa căn nhà nhỏ mà chúng tôi đã sống bảy năm, hương đầu hè thanh thanh lẫn vào với mùi bếp lửa của nhịp sống thường ngày.
Tôi không đáp lời, giọng khản đi, nhìn vào mắt cậu ấy: "Cậu thì sao, Tưởng Dực, lúc mười bảy tuổi, cậu thích ai?" Tưởng Dực nhìn tôi, nói rành mạch: "Tớ thích cậu, Hoàng Doanh Tử."
Lúc bảy tuổi, cậu thích Tôn Ngộ Không, tớ thích cậu. Lúc mười bảy tuổi, cậu thích Rukawa, tớ thích cậu. Bây giờ hai mươi bảy tuổi không biết cậu thích ai, tớ vẫn thích cậu.
Đời này về sau, bảy mươi tuổi tớ thích cậu, bảy trăm tuổi tớ thích cậu, bảy ngàn tuổi tớ cũng thích cậu. Còn cậu thì sao?
Hoàng Doanh Tử, cậu thích ai? "Tớ thích cậu!" Tưởng Dực, tớ thích cậu.
Mắt tôi nhoè đi, tôi chạy vụt lại ôm chầm cậu ấy, không một chút gì giữ lại, hệt như hồi tôi bảy tuổi cùng mười bảy tuổi, tay chân thành như một, ôm siết đan chặt vào nhau. Chúng tôi đứng ôm nhau như thế, chẳng khác gì hai chú chim đã bay mãi bay mãi rã cánh, cuối cùng cũng trông thấy đất liền.
Tưởng Dực, em thích anh, giây phút này em thích anh, từ nhỏ đã thích anh. Còn có, mười bảy tuổi em thích anh. Tất cả những ngây ngô, nhạy cảm, bối rối, hân hoan, đớn đau đều chỉ vì một mình anh.
Nhưng không chỉ tuổi mười bảy mà thôi, mỗi một giây mỗi một phút từ khi em sinh ra, em đều thích anh, chỉ có anh.
Mười bảy tuổi thích anh, bây giờ cũng thích anh, trong những đêm ngày mình cùng bên nhau, hay là lìa xa nhau, trong lòng em luôn là anh.
Bởi yêu mến quá sớm, lại khiến mình nói ra thật trễ.
Bởi quá mức gắn bó, sợ thân thuộc chỉ là hiểu nhầm.
Tưởng Dực nói: Anh thích em, thích em từ lúc anh chưa biết thích là gì. Hoàng Doanh Tử nói: Em thích anh, thích anh từ lúc em chưa biết thích là gì.
Hoàng Doanh Tử nói: Trừ anh ra, em chưa từng có tình yêu nào khác. Tưởng Dực nói: Trừ em ra, anh chưa từng có tình yêu nào khác.
Em thích anh, anh cũng thích em, lúc bọn mình bắt đầu tình yêu mến hãy chỉ là những cô cậu bé, nhưng bọn mình phải yêu nhau trọn đời trọn kiếp, yêu mãi đến già.
Tưởng Dực hỏi: Mười bảy tuổi cậu thích ai?
Hoàng Doanh Tử đáp: Mười bảy tuổi tớ thích cậu.
Hoàng Doanh Tử hỏi: Mười bảy tuổi cậu thích ai?
Tưởng Dực đáp: Mười bảy tuổi tớ thích cậu.
Mỗi ngày, mặt trời cùng mặt trăng đổi ngôi trên nền trời, mây tụ rồi mây tan, thế giới dường như luôn khác đi mỗi giờ mỗi phút.
Chúng mình lớn lên, có lẽ đều không còn mang dáng vóc của thuở mười bảy, yêu mến của tuổi mười bảy, có lẽ được cất kỹ vào lòng, cũng có thể bị quên đi mất, nhưng cũng có thể như bọn tôi, luôn nắm thật chặt trong lòng tay mình.
Bởi vì tuổi mười bảy chính là tuổi mười bảy, yêu mến của tuổi mười bảy là có một không hai, không bao giờ có lại, là thứ xiết bao quý giá trên đời. Hòn đảo be bé, chỉ đủ cho hai chú chim khép cánh nghỉ ngơi.
Chim bay qua bể lớn, chỉ là để đến được hòn đảo thuở ban đầu xuất phát.
Tưởng Dực, em thích anh, mười bảy tuổi em thích anh, cả đời này thích anh.
End.
=========