Một tuần sau, Thảo đã ổn định tâm lý, công việc cứ dồn dập khiến Thảo cũng không có thời gian để buồn, hôm nay Hà Anh lại đến bàn bạc chuyên mục quảng cáo mới, Hà Anh đi ngang qua bàn làm việc của Thảo, khoé môi cong lên, phát ra ánh mắt mỉa mai. Thảo khẽ thở dài "chắc bây giờ cô ta đang vui mừng lắm", Thảo chợt nhớ đến tấm ảnh, có phải Hà Anh đã gửi tấm ảnh đó cho Mẫn nên anh mới đối xử với cô như vậy? Lúc mang tài liệu vào phòng họp, trong phòng chỉ có Hà Anh và quản lý của cô ta, nhìn thấy Thảo đang sắp xếp
giấy tờ, Hà Anh lên tiếng.
- Thế nào? Nhanh vậy đã bị bỏ rơi rồi sao?
Nụ cười chêu người của Hà Anh làm Thảo chán ghét
- Có phải cô đã gửi bức ảnh đó cho La Thái Mãn?
Hà Anh lại phì cười - Tôi còn chưa kịp gửi, mà giờ cũng đâu còn quan trọng, cô cứ thoải mái mà ôm hôn bất kì người đàn ông nào rồi.
- Cô...! - cảm giác nhục nhã này làm Thảo không nói nên lời, cô đành im lặng tiếp tục phân chia tài liệu.
Hà Anh chậc một cái rồi nói tiếp - Dù sao anh ấy cũng chuẩn bị kết hôn rồi, cả tôi và cô đều không có cơ hội, biết thân biết phận của mình thì tốt hơn.
Cảm giác tủi nhục này khiến Thảo không muốn ngồi trong đây một tí nào, cô đứng dậy nói.
- Tôi đi chuẩn bị nước.
Thảo đi ra ban công muốn hóng gió một chút, công việc này còn phải đụng mặt với Hà Anh nhiều thì làm sao mà tống tên La Thái Mẫn ra khỏi đầu được chứ. Ánh mắt Thảo hướng xuống dưới trước sảnh công ty, một chiếc xe đỗ bên kia đường khiến cô giật mình, chính là xe của anh ấy,
không lẽ La Thái Mẫn sẽ tham gia buổi họp ngày hôm nay? Thảo lo sợ không biết nên đối mặt thế nào, khi Mẫn bước xuống xe, khẽ liếc mắt lên trên, Thảo chột dạ ngồi xổm xuống. Song cô lại tự chửi thầm, "con hâm này dù sao anh ta cũng đã mày rồi việc gì phải sợ sệt như vậy chứ, chả nhẽ mày không cần công việc này luôn sao?" nghĩ rồi tự trấn an bản thân, Thảo đứng dậy, tự tin ngẩng cao đầu bước đi chuẩn bị nước uống mang vào phòng
hop.
La Thái Mẫn ngồi trong xe đã lâu, anh bước xuống nhìn lên lầu 5 nơi văn phòng của Thảo, chợt thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện nơi ban công, khoé môi anh khẽ cong lên, song ánh mắt anh lại trầm xuống, những suy nghĩ rối bời giằng xé trong lòng, vừa nhớ nhung lại vừa đau khổ. Mẫn lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có bước vào văn phòng, anh thật sự nghiêm túc với công việc, 9 giờ mới bắt đầu họp mà 8 giờ 45 anh đã xuất hiện, thật ra Mẫn chỉ vừa mới xuất viện vào sáng nay, tuy gia đình đều yêu cầu anh ở nhà nghỉ ngơi nhưng La Thái Mẫn vẫn kiên quyết đâm đầu vào công việc như vậy.
Tại phòng họp, khi anh vừa bước vào thì con mắt Hà Anh đã trở nên sáng rực, cô ta đứng dậy đưa ánh mắt hiền dịu nhìn anh.
- Giám đốc Mẫn, xin chào! Vết thương của anh đã đỡ chưa?
- Ừm!
Mẫn chỉ gật đầu nhẹ rồi bước tới chiếc ghế ở giữa ngồi xuống, anh nhìn xung quang như muốn tìm kiếm hình bóng nào đó, Hà Anh thấy vậy có chút không vui lên tiếng.
- Em mừng vì anh tránh xa cô ta sớm, chắc anh cũng phát hiện cô ta có người đàn ông khác đúng chứ, vừa nãy còn chất vấn có phải em đã gửi bức ảnh đó cho anh không, loại con gái thích đong đưa đàn ông như vậy thật ghê tởm. .