Trưởng phòng Hà sau khi biết được người đưa Thảo đi công tác lại là giám đốc thì càng nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ hơn, cô ấy bước lên nhìn Thảo rồi nhìn sang mọi người cười mỉa mai và nói
- Người ta là tình cũ, dù gì thì cũng phải nể mặt chứ, nói không chừng người ta ra đó vì muốn
LU
nối lại tình xưa thì sao?
Rồi nhìn về phía Thảo cười nhếch mép như kiểu muốn nhắc nhở Thảo cô phải biết thân biết phận.
Câu nói của trưởng phòng Hà làm Thảo như chết lặng, cô không biết tin tức này, La Thái Mẫn cũng không hề nói cho cô biết, cô trở về bàn làm việc với tâm trạng rối bời.
Đúng là người ở bên cạnh Mẫn thì nên là những người như vậy, nếu không phải gia thế tốt thì phải có nhan sắc hơn người, còn một nhân viên làm công ăn lương tầm thường như Thảo thì làm sao có cơ hội đứng cạnh anh. Thảo tự trách "có lẽ mình nên tỉnh táo lại", bây giờ vẫn còn kịp, đến khi đã dấn thân vào quá sâu thì chỉ có tổn thương chính mình.
Đang đắm chìm trong những suy tư rối bời đó thì Mai đi tới, VỖ vào vai Thảo trêu chọc.
- Sao rồi, đi chơi vui không nè ? Có chuyện gì bất ngờ xảy ra không?
- Đi chơi gì đâu, bọn mình chỉ làm việc thôi.
Thảo vừa nói vừa mở máy tính bắt đầu công việc, cô không dám nhìn thẳng vào mặt Mai, sợ rằng Mai sẽ phát giác ra điều gì lại tra hỏi không ngừng.
Cả buổi chiều La Thái Mẫn không lên công ty,
Thảo ngồi làm việc mà tâm hồn cứ như lạc mất nơi nào, buổi ra mắt sẽ được diễn ra vào thứ hai tuần tới vậy là chỉ còn ba ngày nữa, vẫn sẽ về lại trụ sở, có lẽ cô phải tập làm quen với việc anh sẽ không xuất hiện tại nơi này nữa.
Tan làm Thảo lê từng bước chân nặng nề về nhà, tâm trạng có chút chán, cô ghé vào cửa hàng tiện lợi gần đó mua vài lon bia, vừa vào phòng đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, làm chiếc bụng của Thảo trở nên cồn cào.
- Hôm nay sao tự nhiên về sớm nấu cơm thế? - Thảo đi đến ngồi xuống bàn ăn đã được dọn sẵn một vài món, nào là sườn rim, trứng cuộn, dưa muối.
Nga đi từ trong bếp bưng ra một tô canh chua cá lóc.
- Nay tạo xong việc sớm nên rảnh ghé vô chợ một chút, với cả hai đứa mình cũng lâu lắm rồi không ăn một bữa cơm đàng hoàng mà.
Nhìn thấy tâm trạng Nga có vẻ đang vui, Thảo liền dò hỏi
- có phải có chuyện gì vui không? kể tao nghe.
Nói rồi cầm đũa gắp một miếng trứng cuộn bỏ vào miệng.
- Này! mày phải đi rửa tay đã chứ - Nga cuống cuồng bắt Thảo đứng lên đi vào nhà vệ sinh.
Một lúc sau thấy Thảo quay lại liền hí hửng nói - Ngày mai anh ấy hẹn tao đi ăn tối mày ạ.
- Anh nào? - Thảo bỏ miếng sườn vào miệng và hỏi một cách bất cần
Nga tức giận chau mày lại nhìn Thảo - Còn anh nào nữa, con này, mày nghĩ tao có nhiều anh lắm sao?
- À cái anh trà sữa đó hả, hihi, tao phải hỏi lại chứ biết đâu mày lại đổi mục tiêu - Thảo ra vẻ châm chọc.
- Không, lần này tạo thật sự nghiêm túc đó, từ lúc đầu nhìn vào ánh mắt anh, tao đã nghĩ ngay đến viễn cảnh một gia đình hạnh phúc rồi, người gì đâu mà vừa cao ráo lại còn đẹp trai, phong thái còn nhã nhặn, chu đáo. Mày nghĩ xem, lúc đó tạo không may làm đổ trà sữa lên người anh ấy, anh ấy không tức giận một chút nào còn đỡ tạo dậy hỏi "em có sao không", từ lúc đó tao quyết phải tóm bằng được người đàn ông này!
Nga vừa say sưa kể vừa chắp hai tay dưới cằm, khuôn mặt vô cùng thoải mái hưởng thụ sự ảo tưởng của bản thân.