Có vẻ như Mẫn đã giận, Thảo biết những gì anh nói chỉ vì thương mình, nhưng anh không hiểu được sự khác biệt to lớn giữa cô và anh Thảo nắm lấy tay anh, nhẹ giọng
- Em biết là anh thương em, em rất cảm ơn vì điều đó nhưng cuộc sống của em không giống anh, nếu em đột nhiên trở nên khác lạ, mọi người sẽ không ngừng bàn tán, em chỉ cần một tình yêu đơn giản, mong anh hãy hiểu cho em!
Mẫn lắc đầu - Là anh không hiểu được hay do em hèn nhát, không dám đối diện với tình yêu này?
- Không phải em hèn nhát mà anh phải hiểu bản chất của xã hội là như vậy.
- Em sống cho mình hay cho xã hội này?
Thảo xị mặt im lặng nhìn ra hướng khác, cô không muốn tranh cãi với anh, điều cô cho là đúng thì lại không đúng với anh, giờ cả hai đều đang dùng suy nghĩ của mình để áp đặt lên đối phương, không thể đặt bản thân mình vào vị trí đối phương mà cảm nhận được, nói thêm nữa anh cũng không chịu hiểu.
Mẫn nhìn Thảo lặng im thì thất vọng đứng dậy - Chắc do em chưa đủ yêu anh, nên em mới không đủ can đảm đối diện với thế giới này - Nói rồi lặng lẽ quay lưng bước ra khỏi phòng.
Thảo vừa giận vừa buồn nhìn theo bóng lưng đang khuất dần của anh, sao anh có thể nói như vậy, tình cảm của cô anh còn chưa hiểu hay sao. Cảm giác tủi thân ùa đến khiến đôi mắt rưng rưng, lần đầu tiên cãi vã chỉ vì nói lên chính kiến của bản thân mình. Thảo mệt mỏi nằm xuống giường, trong đầu vẫn văng vẳng câu nói của anh, có đúng là do cô hèn nhát không, cô không thể chỉ sống vì bản thân mình, bỏ ngoài tai những lời dị nghị của xã hội sao. Hay là vì Thảo vẫn chưa đủ tin vào tình yêu này thật sự sẽ đi đến tương lai.
Nga trở nhà thấy không gian yên tĩnh, ngoài
cửa không còn đôi giày của Mẫn, chắc chắn anh đã về rồi mới tò mò đi đến phòng của Thảo.
- Hủ, ngủ rồi à?
Thảo nằm quay lưng với cửa nghe tiếng Nga thì lau sạch khoé mắt, ngồi dậy nhìn Nga với bộ mặt thảm thương, Nga thấy vậy liền hoảng hốt bước đến ngồi xuống bên cạnh.
- Sao thế? Có chuyện gì?
- Anh ấy muốn mua xe cho tao, nhưng tao không đồng ý thế là cãi nhau.
Nga nghe xong liền đánh vào vai cô một cái, trách móc - Con hâm này, tưởng chuyện gì. Thế sao mày lại không đồng ý?
- Thì bây giờ nếu người yêu mày muốn mua xe cho mày, chiếc xe cả mấy trăm triệu mày có đồng ý không?
- Thì phải xem kinh tế anh ấy như thế nào, nếu như giống La Thái Mẫn thì đồng ý ngay chứ sao!
Thảo nguýt Nga - Tao không đùa!
Nga nghiêm túc xoay người Thảo lại, đối mặt, hai tay đặt lên vai Thảo - Tao nói thật với mày, sao mày cứ phải quan trọng chuyện tiền bạc làm gì. Giả sử bây giờ anh Mẫn không có xe đi, ngày nào cũng vất vả đi xe buýt hết mấy tiếng đồng hồ cả đi cả về thì mày có xót không?
Thảo gật gật đầu - Thì xót nhưng mà nhiều người vẫn như thế còn gì, luôn phải trải qua rất vả để có tương lai tốt hơn!
Nga bực mình buông hai tay xuống - Mày chả hiểu gì cả! Tao nói mấy đứa cứ suốt ngày thánh thiện, em không cần gì ngoài tình yêu của anh như mày là mấy đứa ngu nhất trên đời! Mày xem những đứa biết đòi hỏi người yêu xem, được cưng chiều, lúc nào cũng hạnh phúc!
Thảo ngạc nhiên vì suy nghĩ phóng thoáng đấy của Nga, cô chau mày đáp
- Thế mày không nghĩ người ta sẽ đánh giá tao yêu anh ấy chỉ vì vật chất chất thôi sao?
- Thế tao hỏi mày, nếu người ta bảo mày không xứng được ở bên anh thì mày sẽ rời đi đúng không?
Thảo lắc đầu - Đương nhiên là không rồi!
- Vậy sao còn lo lắng đến mấy lời ghen ghét đố kị đó làm gì, mày phải tự hào vì có một anh người yêu tài giỏi mà giàu có, có thể cho mày thứ mày muốn mới đúng!