“Khụ… Khụ, khụ… Cậu muốn cầu hôn Lục Trường Đình á?!” Giang Trì Phong nghẹn rượu, ho sặc sụa.
Đỗ Hành cũng kinh ngạc trong phút chốc, sau đó cười xòa: “Cầu hôn như nào, cần giúp gì không?”
Bao năm trời Thẩm Lệ không dám nói câu “thích” với Lục Trường Đình, chẳng thổ lộ tấm lòng, hai người ở bên nhau cũng do Lục Trường Đình chủ động… Nay hiếm khi Thẩm Lệ chủ động một lần, đương nhiên bạn mình rất chi là ủng hộ.
“Vẫn chưa nghĩ ra nên cầu hôn thế nào.” Thẩm Lệ vuốt ve hộp đựng nhẫn trong túi, mắt cười dịu dàng.
Hôm nay y đi chọn nhẫn, nhân lúc Lục Trường Đình ngủ lén đo kích cỡ đó.
Từ sau hôm Lục Trường Đình về, y đã bắt đầu nghĩ chuyện này. Từ trước tới nay, y không hay thể hiện tình yêu; tuy người rung đông trước là y, yêu Lục Trường Đình bao năm qua là y, nhưng dường như Lục Trường Đình mới là người luôn cất bước về phía y.
Không thể cứ như vậy mãi được.
Y cũng mong bản thân dũng cảm một lần vì tình yêu.
Từ lâu, y đã ước cùng người ấn định đi hết cuộc đời. Chiếc nhẫn này, y muốn đeo lên tay Lục Trường Đình, cũng chỉ muốn mình anh đeo.
Giang Trì Phong ho xong, uống thêm ngụm rượu nữa cho bớt hoảng.
“Xem ra là cần giúp rồi.” Ngữ khí Giang Trì Phong hưng phấn hẳn lên, “Bao trọn nhà hàng xoay đê, bữa tối ánh nến, hoa hồng, piano, violin, xong quỳ một gối trước mặt cậu ta…”
“Khoa trương quá má ôi.” Đỗ Hành không hiểu nổi thú vui của người có tiền, kiến nghị, “… Hay là, về trường cũ cầu hôn.”
Tuy nhà hàng xoay lãng mạn đấy, trịnh trọng đấy, nhưng quá phô trương và tầm thường; Thẩm Lệ không thích lãng phí như vậy lắm. Vả lại, nếu mời Lục Trường Đình tới nhà hàng xoay, còn sắp xếp bữa tối ánh nến, chắc chắn Lục Trường Đình sẽ đoán ra y định cầu hôn…
Thẩm Lệ cũng từng nghĩ sẽ cầu hôn ở trường cũ, chỗ hội trường trong tòa nhà thấp tầng rất hợp… Nhưng trường học là nơi chứa hồi ức của Lục Trường Đình và Đường Yểu.
Thẩm Lệ lắc đầu, gạt phăng cả hai phương án.
“Ở quán bar thì sao?” Giang Trì Phong nói, “Tắt hết đèn đóm, đợi cậu ta vào thì bọn anh bật đèn pin di động, hoặc thắp biển nến, sau đó cậu khuỵu một gối cầu hôn. Cậu ta đồng ý bọn anh sẽ bắn pháo hoa, không đồng ý, đánh cho ra bã.”
Thẩm Lệ bị anh mình chọc cười: “Kiểu đấy mà gọi là cầu hôn à, ép hôn thì có.”
Đỗ Hành cũng cười: “Về sau anh cũng định cầu hôn bạn trai như thế hả?”
“Tại sao anh đây phải cầu hôn chứ?” Giang Trì Phong nâng ly, uông một ngụm, “Tôi là tôi đợi anh người yêu đến cầu hôn nhé.”
“Anh đây thô tục, thích náo nhiệt, mê lãng mạn.” Giang Trì Phong tản mạn, “Nếu anh người yêu cầu hôn mà thiếu náo nhiệt, thiếu cả lãng mạn, anh chẳng thèm đồng ý đâu.”
“Muốn lãng mạn thì… Đi ngắm mặt trời mọc?” Đỗ Hành nghĩ ra một ý kiến khá hay ho, “Lên núi ngắm mặt trời mọc ấy, chỉ riêng hai người thôi.”
Giang Trì Phong tán thành: “Xem mặt trời mọc cũng được phết.” Anh ngừng lại một chốc, tiếp lời, “Lúc mặt trời mọc thì cầu hôn cậu ta. Nếu cậu ta không đồng ý cứ uy hiếp là sẽ đẩy thẳng xuống vách núi.”
“Đi núi Đình ế.” Giang Trì Phong đùa đủ rồi, đề nghị nghiêm túc, “Anh từng nghe mẹ nói, bố mẹ Lục Trường Đình ước hẹn ở núi Đình, hình như tên của Lục Trường Đình cũng từ đó mà nên.”
“Hóa ra Đình trong Trường Đình là Đình của núi Đình ư?” Thẩm Lệ lần đầu nghe về nguồn gốc tên Lục Trường Đình.
“Chắc vậy đấy, cậu hỏi cậu ta mà xem.” Giang Trì Phong nói, “Trong giới nhân vật nổi danh thành phố S, tình yêu của bố mẹ cậu ta được tôn làm kiểu mẫu người người ao ước đấy. Cậu ta á, từ bé tới lớn là tấm gương con nhà người ta… Dù sao cũng không ít lần anh bị mẹ lấy cậu ta ra so sánh.”
Giang Trì Phong thầm thì một câu: “Vậy nên bố anh mới không thích Lục Thế Uyên, anh cũng méo ưa gì Lục Trường Đình.”
Ghi thù đã lâu nhé.
Thẩm Lệ cười: “Đúng là mặt nào anh ấy cũng tốt hết.”
Giang Trì Phong liếc cậu em, hờn: “Cậu đúng là ‘trong mắt kẻ si tình, người yêu luôn đẹp nhất’.”
Thẩm Lệ cười híp cả mắt, trêu: “Trong mắt Ngụy Văn Hành. Anh là nhất còn gì.”
Giang Trì Phong mở miệng mà chẳng phản bác được, cuối cùng bật một câu: “Ngụy Văn Hành cũng tốt quá chừng.”
Đỗ Hành tợp ngụm rượu, ra vẻ thương cảm: “Hai cái con người này có thể quan tâm đến cảm nhận của thành phần độc thân tôi đây được không?”
“Không nhé.” Giang Trì Phong nhìn cậu bạn, nói với giọng kiêu ngạo, “Anh người yêu quá giỏi giang, đây khó lòng kìm nổi nên phải khoe khoang tí.”
“Lạc đề, lạc đề rồi.” Đỗ Hành bất mãn, “Chúng ta ngồi bàn bạc chuyện Thẩm Tiểu Lệ cầu hôn thế nào cơ mà.”
Di động trên quầy bar rung lên, nhảy tin Weixin mới. Thẩm Lệ nhìn một cái là rạng rỡ liền, cầm di động đứng dậy: “Trường Đình tới đón, em về trước nhé, hôm khác mời hai người uống rượu sau.”
Ới nhau ra thương lượng kế hoạch cầu hôn, kết quả chưa ra ngô ra khoai gì con người này đã sắp đi rồi… Đỗ Hành thở dài sâu kín: “Trọng sắc khinh bạn.”
Giang Trì Phong thấy mà chẳng thể trách, bèn khoát tay: “Chúc cậu cầu hôn thuận lợi trước nhé.”
Thẩm Lệ sờ hộp nhẫn trong túi, vừa cười vừa ra khỏi quán bar.
Tuy y chưa nghĩ kĩ xem cầu hôn ra sao, nhưng, chắc chắn sẽ thuận lợi thôi.
…
Chung quy, ngày tháng cốt ở bình đạm, nhưng trong cái bình đạm luôn ẩn chứa điều bất ngờ đầy hạnh phúc mà người yêu chuẩn bị. Ấy tựa như vỏ sò đẹp đẽ vùi kín giữa cát sỏi, chúng sẽ tỏa sáng lấp lánh trong cuộc sống thường nhật bao ngày như một.
Vậy nên lúc Thẩm Lệ hỏi cuối tuần có thời gian đi tạ lễ trên núi Đình với em không, Lục Trường Đình bèn lùi lịch trình cuối tuần một cách cực kỳ quyết đoán, nói dối không chớp mắt: “Anh rảnh.”
Sau đó vừa nhắn tin kêu Vạn Thanh điều chỉnh lịch làm việc cuối tuần lùi lại, vừa hỏi: “Đi tạ lễ gì thế em?”
“Trước kia em đi cầu nguyện ở đền Nguyệt lão.” Lúc thốt ra lời này, dường như Thẩm Lệ ngài ngại. Y hơi cúi đầu, không nhìn anh.
Lục Trường Đình nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay mình, như có điều suy nghĩ: “Đúng là nên tới tạ lễ thật.”
Người thì nghĩ chuyện cầu hôn, người thì nhớ dạo trước mình từng nói cũng muốn đi xin một sợi dây đỏ; cuối cùng cả hai thành ra không bàn mà trùng ý.
Thứ bảy lên núi Đình, hai bên đường đèo quanh co bay đầy lá rụng. Phóng mắt từ cửa sổ xe ra xa, thấy muôn trùng núi gối nhau tầng tầng lớp lớp, thấy cả đàn én chao liệng về chốn cũ.
Thẩm Lệ trông phong cảnh vút qua cửa sổ xe, thầm đọc thuộc lời đã chuẩn bị sẵn trong lòng.
“… Em luôn cảm thấy, có lẽ yêu một người chính là sự cứu rỗi.”
“Cảm ơn anh đã đưa em thoát khỏi sự tự ti, cứu em ra ngoài bể khổ, dìu dắt em hoàn thiện bản thân, ôm ấp lấy những cảm xúc khi em chơi vơi …”
Thẩm Lệ lén nhìn bản nháp trong ghi nhớ trên di động, bắt đầu lưỡng lự câu “Cảm ơn anh đã thích em”. Có vẻ đơn giản quá nhỉ…
Nói “Anh nguyện ý kết hôn cùng em không?” nghe chính thức quá, động tới gả, lấy thì hình như không ổn lắm… Thẩm Lệ hơi chần chừ, lúc thấy lời tỏ tình cầu hôn mình viết vẫn chưa được, lúc lại nghĩ hay tham khảo sáng kiến của Giang Trì Phong, cầu hôn lãng mạn chút.
Trăn trở cả quãng đường tới khi xe dừng lại ngoài cửa đền, y hít thở sâu, mở cửa xuống xe.
Trăm năm như một, đền Nguyệt lão vẫn vậy, lẳng lặng ẩn mình giữa sắc núi. Cây đậu đỏ trong sân mơn mởn lá xanh đầy cành, nhành nào nhành nấy buộc đầy dây vải đỏ, tỏ tường những ước hẹn.
Lục Trường Đình vào vái trong đền Nguyệt lão với Thẩm Lệ.
Hồi xưa, lâu lắm rồi, hắn cũng từng đến đền Nguyệt lão, nhưng dịp nào cũng chỉ đứng ngoài cửa nhìn. Đây là lần đầu hắn quỳ gối trên nệm tròn, cúi người vái lạy cùng một người, thành kính đến mức như đang “nhất bái thiên địa”.
Cũng là lần đầu xin xăm.
Tiếng xóc thẻ trúc trong ống lắc xăm vang lên rổn rảng.
Lục Trường Đình ra giải xăm, Thẩm Lệ đứng dưới gốc cây tương tư đợi anh, lén xem ghi nhớ trong di động lần nữa.
Có lẽ Lục Trường Đình xin được xăm Thượng nên lúc ra ngoài mặt mày rạng rỡ, còn giấu một tay sau lưng, thong dong bước về phía em.
Hắn ra vẻ huyền bí: “Anh có thứ này muốn đưa em.”
Trái tim Thẩm Lệ hẫng một nhịp. Y hơi sững người, hơi nghi hoặc, “Vâng.”
“Vươn tay ra đây nào.”
Thẩm Lệ xòe tay.
Lục Trường Đình kéo cổ tay em, cúi đầu thắt sợi dây đỏ mới lên.
Kết thành một đôi với sợi trên tay hắn.
Thẩm Lệ ngắm sợi dây đỏ nơi cổ tay, giờ mới ngộ ra ban nãy Lục Trường Đình đi làm gì.
Thắt nút dây xong, Lục Trường Đình ngẩng mặt, cười với em: “Đeo dây của anh tức là người của anh nhé. Không cho phép chơi xấu.”
Thẩm Lệ lùi về sau một bước, khẽ nói: “Em cũng muốn tặng anh cái này.”
Lục Trường Đình ngớ người trong chốc lát. Song, hắn đã tập mãi thành thói quen chuyện Thẩm Lệ chuẩn bị điều bất ngờ cho mình nên không nghĩ nhiều, còn cười hỏi: “Cần anh nhắm mắt lại không?”
“Cũng chẳng cần đâu.” Thẩm Lệ hít sâu, suy cho cùng vẫn hơi căng thẳng. Lúc lấy chiếc hộp nhỏ bốn cạnh màu đen ra khỏi túi, y còn thấy hơi trượt tay.
Thế rồi y vẫn cầm rất chắc, sau đó quỳ một gối xuống.
Y bỗng chốc quên sạch lời tỏ tình cầu hôn học tận mấy ngày vừa rồi. Khoảnh khắc lấy nhẫn ra, Thẩm Lệ chỉ một mực muốn trao trọn trái tim tặng anh, chẳng nhớ mình cần nói chi nữa.
Y nhìn Lục Trường Đình, mím môi, cười gường gượng, tựa như lần đầu gặp anh rất nhiều năm trước.
“… Anh, nguyện ý chứ?”
Lục Trường Đình đứng nghệt ra đấy, hệt những người khác khi được người yêu cầu hôn bất ngờ.
Hồi mới quen chưa lâu, Thẩm Lệ cũng từng khuỵu một gối trước hắn giống vậy. Ngày đó hắn chỉ cảm thấy em quỳ gần như thành kính, quỳ khiến trái tim hắn rối bời.
Lúc ấy hắn chẳng hiểu, cũng chưa thấu được rằng đôi mắt luôn chất chứa dịu dàng trìu mến kia cất giấu biết bao cảm xúc.
Hiện tại, hắn ngắm lần nữa, ngắm trọn tình yêu nóng bỏng và nhiệt liệt trong đôi mắt em.
Hắn nhận hộp nhẫn trên tay Thẩm Lệ, vươn tay kéo em lại.
Đáp lại bằng hành động này, có khi anh ấy từ chối mình…
Thẩm Lệ cúi đầu, cười miễn cưỡng: “Dọa anh mất mật luôn hả… Thực ra, thực ra em chuẩn bị rất nhiều lời để nói… Nhưng chẳng biết nói thế nào nữa…”
Lục Trường Đình ngắt lời em bằng một cái hôn.
“Anh nguyện ý.”
Lục Trường Đình nói: “Anh sắp hôn chú rể của anh rồi đây.”