Ngày đã chạng vạng mà vẫn sáng ngời, ráng mây màu nhuộm đỏ cả nửa chân trời.
Đỗ Hành vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi lẩu sực nức. Nồi lẩu sôi sùng sục chia thành hai nửa, một bên để nước dùng bò cay, bên còn lại là nước dùng xương hầm. Bong bóng khí nổi ùng ục lên từ dưới đáy nồi, đi cùng hương thơm đậm đà và mặt bàn phong phú đồ nhúng, đủ đầy như sự nhiệt tình của chủ nhà.
“Anh Hành đấy à.” Thẩm Lệ bưng đĩa bánh gạo nếp đường nâu từ phòng bếp ra. Bánh gạo nếp vừa chiên hẵng còn nóng hôi hổi, rưới đẫm nước đường trên mặt. Thẩm Lệ tiếp đãi bạn mình, “Cứ ngồi tự nhiên nhé.”
Lúc mới ngồi xuống Đỗ Hành còn hơi câu nệ, dù sao thì cậu bạn mới đến nhà Lục Trường Đình lần đầu, thêm nữa lâu lắm chưa gặp lại Lục Trường Đình, trong chốc lát cũng chẳng biết nên trò chuyện cái gì.
Lục Trường Đình cho thịt thái lát vào nồi trước, mở một chai Whisky, thêm vài viên đá và chút soda vào ly rượu, sau đó rót đầy ly Đỗ Hành.
Đỗ Hành thích uống Whisky, Thẩm Lệ có lòng dặn Nhạc An gửi vài chai Whisky tốt nhất trong quán với một két bia đến nhà. Cả đám cụng ly, Đỗ Hành uống ngụm rượu, nuốt yết hầu, thốt lên: “Quá đã!”
Sự ngượng ngùng và mất tự nhiên sau khi cách xa lâu ngày mới gặp lại dường như bay sạch nhờ ly rượu vừa rồi. Cậu bạn nhúng miếng lá sách bò vào nồi lẩu sôi ùng ục, thuận miệng kể Thẩm Lệ chuyện mình từ chức.
“Có một giám đốc sản phẩm nhảy dù vào công ty, hôm nào cũng làm phiền tôi.” Đỗ Hành gắp thịt, “Vừa tốt nghiệp, trẻ người non dạ, chẳng hiểu tí chương trình máy tính nào, còn cuồng công việc. Không hôm nào không bắt bộ phận kỹ thuật bọn tôi tăng ca.”
“Lại thêm vụ bắt tôi sửa máy tính nữa.” Đỗ Hành khựng lại, bổ sung thêm, “Một tuần tôi sửa máy tính cho cậu ta ba lần.”
Thẩm Lệ chau mày: “Thế thì ép người quá đáng thật sự.”
Lục Trường Đình yên lặng nghe, gắp vào bát Thẩm Lệ miếng sủi cảo tôm vừa nổi lên.
“Được cả nhân viên thực tập lần trước tôi kể với ông nữa. Vốn tôi thấy cô bé đó còn nhỏ, lại còn là con gái nên khá quan tâm.” Đỗ Hành nốc rượu, buồn bực, “Nhưng ông hiểu tính tôi đấy, không biết dỗ ai hết, nói chuyện cũng thẳng, cực kỳ nhạt nhẽo.”
“Cô bé đó… Đi theo tổng giám đốc luôn, khỏi cần tôi chăm sóc.”
Đỗ Hành không nói tiếp nữa, nói tiếp cũng chẳng có gì hay. Tổng giám đốc có vợ con, nhưng đấy là đèo Dương cô chọn, cậu vẫn đi cầu độc mộc của minh.
Nếu phải giái thích lý do, thì chỉ cần một câu mà thôi: “Nghĩ mãi thấy vô nghĩa ghê, thế là tôi từ chức về đây.”
Suy cho cùng, nhiều chuyện trên thế gian này vẫn chẳng thoát nổi chữ tình.
Thẩm Lệ cụng ly an ủi bạn mình. Rượu mạnh cháy họng, ướp thêm đá cũng chẳng bớt được bao phần đắng cay.
Lục Trường Đình cụng với Đỗ Hành, không nói thêm lời an ủi nào, chỉ bảo: “Nếu cậu vẫn muốn làm game nữa, tôi sẽ đầu tư.”
Thiếu niên tựa lưng lên lan can, nhướng mày cười rạng rỡ trong ký ức từng trả lời cậu ra sao ấy nhỉ?
Đỗ Hành cười, gọi hắn “Sếp Lục”, hỏi đùa, “Thế còn quán bar của cậu?”
Lục Trường Đình nhìn Thẩm Lệ, đôi mắt cười dịu dàng, tựa như tia sáng lọt khỏi tầng mây: “Đây chứ còn đâu.”
Câu đùa đối đáp làm Đỗ Hành tưởng như hắn đã biết tâm nguyện ban đầu khi Thẩm Lệ mở quán bar, biết cả những năm Thẩm Lệ nhung nhớ hắn. Cậu bạn tiếp lời, hơi xúc động: “Ông làm người ta tức cái lồng ngực ghê.”
Thẩm Lệ cầm ly lên mời Đỗ Hành, chuyển chủ đề câu chuyện trong im lặng.
Ngồi chuyện trò từ khi mặt trời xuống núi tới lúc trăng treo ngọn cây, trên bàn còn mỗi chồng đĩa không, dầu mỡ bắn ra từ nồi lẩu đông hết lại, đá trong ly rượu cũng tan từng cục. Thẩm Lệ hơi say, môi lưỡi toàn mùi rượu, ráng đỏ vương từ đuôi mắt đến tóc mai. Lục Trường Đình không muốn để ai khác thấy dáng vẻ quyến rũ của em, nghiêng người che tầm mắt của Đỗ Hành, dỗ dành khe khẽ rồi ôm em về phòng.
Lúc xuống đến nơi, Đỗ Hành đang tự rót thêm rượu. Ăn bữa lẩu mà mồ hôi mướt mải cả cổ, cậu bạn trật tay một phát đổ rượu tràn ra ngoài, thế là cuống cuồng chân tay rút mấy tờ giấy ăn để lau, suýt đụng cả vào chai rượu.
Lục Trường Đình ngồi xuống cạnh cậu bạn, đôi mắt ngà ngà say mà tay rót rượu vẫn rất vững. Hắn rút một điếu khỏi hộp, híp mắt cắn thuốc, lấy lòng bàn tay quạt gió, bật lửa, nhả làn khói lẫn mùi thuốc lá và rượu, phảng phất chút vị lẩu.
“Cậu… Hức.” Đỗ Hành nấc cục, cũng châm điếu thuốc, rít mạnh một hơi hòa bớt cái say đang sộc lên óc, “Uống giỏi thật đấy.”
Lục Trường Đình cười, cởi bỏ điệu bộ đĩnh đạc thường ngày, tựa như gom lại hết chút khí phách và táo bạo thời niên thiếu vào tay.
Uống theo kiểu một ly rượu đổi hơn nửa ly soda này thì có mười Đỗ Hành hắn cũng đánh gục được.
Đỗ Hành nói lơ mơ: “Thẩm Tiểu Lệ uống say rồi vẫn dính người như bao lần.”
Nhưng chẳng được mấy dịp Thẩm Lệ uống quá chén; quá chén ở đây là chỉ uống đến mức say bí tỉ. Thẩm Lễ hiểu rõ tửu lượng của bản thân, vậy nên sẽ ngừng lại đúng ngay trước khi mình say mèm.
Hôm nay thực sự quá vui, thêm nữa hầu hết rượu đều do Lục Trường Đình rót thêm, Thẩm Lệ cũng chẳng để ý xem đã uống bao nhiêu, nốc hết ly này đến ly khác, cứ thế say gục.
Lục Trường Đình hỏi: “Trước kia em ấy cũng vậy à?”
“Cậu ấy trước kia á.” Rượu sộc lên óc, Thẩm Lệ còn chẳng ở đây, Đồ Hành nói bô bô không người cản, “Trước kia khi uống say cũng dính người, nhưng không giống kiểu lúc dính cậu…”
Đỗ Hành ăn nói lẩm cẩm, mãi mới biểu đạt được rõ ràng: “Cậu ấy cứ say là đòi mọi người đi tìm cậu.”
“Phải dỗ cho bằng được, dỗ theo lời cậu ấy, bảo cho cậu ấy tới tìm cậu.” Đỗ Hành cầm ly rượu lên cụng với hắn, vui hẳn lên, “Giờ thì tốt rồi, hai đứa ở bên nhau, có cậu dỗ cậu ấy…”
Lục Trường Đình nhắm mắt, rít một hơi thuốc, trái tim hơi run rẩy. Cuối cùng những dấu vết mơ hồ và thoáng qua trong quá khứ cũng chắp vá ra câu chuyện xưa một cách mạch lạc và rõ ràng. Hắn thấy khó mà tin được, nhưng đồng thời trong lòng lại nổi lên cảm giác chờ mong và sung sướng thầm kín: “Tôi là… Anh trai nhỏ của em ấy ư?”
Đỗ Hành chẳng nghe ra câu hỏi này sai ở chỗ nào: “Không phải cậu chẳng lẽ là tôi à?”
“Dù sao thì, cậu ấy luôn lén gọi cậu vậy đấy.” Đỗ Hành say nên hơi hưng phấn quá đà, còn sờ đám da gà da vịt vốn chẳng tồn tại trên cánh tay một cách rất chi là khoa trương, “Sến chết tôi mất.”
Hắn nhớ hôm Thẩm Lệ say rồi vít vai hắn đòi hôn ấy, khóe mắt em ngấn lệ; nghĩ đến cái tên “tình địch” hắn luôn canh cánh trong lòng từ trước tới giờ; nhớ lời Thẩm Lệ nói, “Em chỉ từng thích mỗi mình anh”…
Thẩm Lệ thốt ra lời thật lòng, mà hắn lại chẳng hề tin.
Yết hầu Lục Trường Đình khô khốc, hắn nuốt ngụm rượu đắng chát: “Là em ấy, đưa tôi đến phòng y tế ư?”
Người say rượu chẳng phân biệt nổi sự khác biệt nhỏ nhặt giữa ngữ khí của câu nghi vấn và câu trần thuật, Đỗ Hành gật đầu, cố gắng hồi tưởng lại quá khứ trong cơn say: “Hôm đó cậy ấy về đến nơi, lưng áo đồng phục ướt đẫm, trông buồn thiu.”
“Chẳng nói chẳng rằng, vứt cho tôi cái bánh bao kim sa… Cái bánh bao kim sa ở nhà ăn mà hồi trước cậu thích ấy.”
Điếu thuốc lá kẹp giữa tay cháy gần hết làm Lục Trường Đình bị bỏng, nhói một cái, nhưng hắn làm như chẳng cảm thấy gì, thần người ra. Hắn khẽ lầm bầm: “Bánh đấy mua cho tôi.”
“Lúc đó tôi không biết.” Đỗ Hành nốc ngụm rượu, híp nửa mí mắt, nói, “Tôi ăn luôn.”
“Về sau tôi mới biết… Cậu ấy đưa cậu đến phòng y tế xong chạy ra nhà ăn mua cho cậu lót dạ, về tới nơi thấy cậu đang cảm ơn Đường Yểu…” Chất cồn hại người, Đỗ Hành nói hết sạch sành sanh những chuyện bật ra trong đầu, “Cậu ấy còn khóc nữa.”
“Lúc gấp ngôi sao.”
Khi Thẩm Lệ viết giấy, Đỗ Hành vô tình liếc qua, thoáng thấy bạn mình đang khóc. Cậu bạn cũng chẳng biết an ủi thế nào, chỉ đành đưa giấy ăn.
Lục Trường Đình vứt đầu lọc đã cháy hết, châm điếu khác: “Ngôi sao nào?”
“Cái bình thủy tinh rõ to.” Đỗ Hành dùng tay miêu tả đại khái, “Đựng đầy sao may mắn ấy.”
“Hình như mỗi tờ giấy gấp sao đều viết gì đó.” Đỗ Hành nói xong mới ý thức được là hơi sai sai, “Cậu ấy chưa tặng cậu à?”
“Tặng rồi.” Lục Trường Đình nói dối, “Nhưng tôi không biết trong ngôi sao còn viết chữ.”
Đỗ Hành: “Ồ”, cậu bạn say tới mức không tỉnh táo, mới vậy đã tin sái cổ.
“Còn cả mèo con bằng gốm sứ.” Lục Trường Đình đè giọng rất trầm, nói hắn đang tiếp tục hỏi Đỗ Hành, chẳng bằng nói hắn đang tự nói tự trả lời, “Cũng là quà tặng tôi.”
Ý thức của Đỗ Hành mê man, mãi mới nhớ ra đám mèo gốm sứ mà Lục Trường Đình nói.
“Cậu bảo… Mấy em mèo gốm sứ quà sinh nhật cậu đó hả.” Đỗ Hành gật đầu, uống rượu tiếp, nói thêm, “Hồi trước lúc chơi bóng rổ, thực ra nước tôi đưa cậu toàn là cậu ấy mua hết.”
“Còn gì nữa.” Lục Trường Đình lặp lại, hỏi, “Còn điều gì tôi chưa biết nữa.”
Đỗ Hành bị hắn dắt mũi, hoàn toàn vô thức trả lời câu hỏi của hắn. Có điều cậu bạn quá say nên nói rất chậm, còn câu sau đá câu trước: “Cậy ấy á, mê xem cậu chơi bóng rổ, liên hoan Tết âm lịch… Đại hội thể thao, đọc bản thảo, ờm… Bởi vì cậu muốn mở quán bar…”
“Nhiều chuyện lắm.” Đỗ Hành xua tay, đỡ trán, dài giọng, “… Chẳng nhớ nổi nữa.”
Không ai lên tiếng, phòng khách yên lặng hẳn. Đỗ Hành ngủ thẳng cẳng.
Lục Trường Đình tắt điều hòa phòng khách, đứng dậy đi mở cửa sổ cho mùi lẩu bay bớt, đỡ Đỗ Hành say đến mức ngủ lăn ra về phòng cho khách. Sau đó mới lên phòng.
Thẩm Lệ đã ngủ được một lúc rồi. Khi ngủ em vẫn cuộn mình thành con nhộng theo thói quen. Lục Trường Đình nhẹ tay đào em ra khỏi chăn, bế đi tắm.
Bởi say rượu, Thẩm Lệ ngủ rất sâu. Lục Trường Đình đợi bồn tắm xả đầy nước, thử độ ấm vừa đủ mới ôm em vào. Động tác hắn nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt ngắm khuôn mặt em lại nặng trĩu. Hắn ngắm từ mắt mày đến cái cằm đang hơi ngửa lên của em, như thể muốn in hằn khuôn mặt nọ vào trái tim, bổ khuyết những năm tháng cả hai đã lỡ mất nhau.
Tính Thẩm Lệ bướng bỉnh. Nhưng Lục Trường Đình không ngờ rằng, con người này cứng đầu đến nỗi yêu mình ngần ấy năm, đến tận khi ở bên nhau vẫn chẳng tiết lộ cho hắn tí tẹo nào, mãi rặt một vẻ “Em thuộc về cõi tình tên anh, còn anh là của chốn tự do”… Tình yêu tích lũy theo năm tháng gặp ánh sáng không khác gì ngọn lửa hừng hực, thiêu phừng trái tim hắn.
Nước vẫn ấm, Lục Trường Đình ôm em dậy, mặc đồ ngủ, đắp kín chăn.
Hắn vuốt ve gương mặt Thẩm Lệ, cúi người xuống trao cái hôn.