Phương Mộc gõ bàn phím, theo bản năng nhìn Lý Bích họp trong phòng hội nghị đối diện. Lý Bích nghiêng đầu nhìn người đang phát biểu, im lặng nghe, ánh mắt lại không chú ý nhìn sang anh.
Phương Mộc lập tức ngó mặt đi chỗ khác.
Sáu năm trước có loại suy nghĩ này với hắn, nhưng mỗi lần nghĩ đến sẽ ép bản thân ngừng lại. Hiện tại Lý Bích trưởng thành, có thể tùy ý suy nghĩ, đáng tiếc là giá trị con người đã khác xưa...
Nếu như hắn chỉ là một sinh viên hoặc nhân viên bình thường, Phương Mộc tình nguyện nhiều thêm chút hy vọng xa vời. Khi đó bọn họ sẽ ở trong một gian nhà nhỏ, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài dùng cơm, đa phần thời gian sẽ ở trong phòng ngủ ẩy ẩy ầy ây, sống như vậy rất thoải mái.
Lý Bích vẫn có ý với anh, Phương Mộc cảm nhận được.
Thế nhưng từ biệt sáu năm không gặp, Lý Bích chưa từng tới tìm anh, rốt cuộc hắn có bao nhiêu hứng thú với anh, chỉ sợ cũng không nhiều đi...
Đời này không có được Lý Bích, anh nhất định sẽ hối hận.
Nên làm cái gì bây giờ?
Hội nghị ở đối diện giải tán, Lý Bích đứng lên đi ra ngoài, ánh mắt vẫn hờ hững nhìn anh, trong lòng Phương Mộc nóng nảy, bất tri bất giác có chút tà niệm.
Phải làm gì đây, có nên nói với hắn trước không?
Phương Mộc bưng cà phê lên, cúi đầu bước đi, trong lòng bất ổn. Anh xoay người, hơi sơ ý mà đụng lưng Lý Bích.
Cà phê bắn tung tóe lên người Phương Mộc, áo sơ mi trắng nhuộm nâu loang lổ, cổ ướt đẫm, chóp mũi khóe môi cũng dính vài giọt cà phê.
Phương mộc nhanh chóng lui về phía sau: “Xin lỗi, anh không thấy. Em không sao chứ?”
“Không sao, không sao.” Lý Bích nhìn cần cổ trắng nõn của anh: “Thầy Phương không sao chứ?”
Phương Mộc lắc đầu, lặng lẽ cắn răng. Hồi lâu sau, anh khẽ nói: “Phải tìm chỗ rửa cái đã, quá dính. Em có toilet riêng không?”