Mục Diệc Thần không nghĩ bản thân sẽ bị đẩy ra như vậy, sắc mặt nhất
thời tối lại.
"Lạc Thần Tâm, cô dám đẩy tôi sao?"
Lạc Thần Hi lườm hắn một cái, "Nói chuyện thì cứ nói, đừng đụng tay
đụng chân nữa."
Mục Diệc Thần vừa nghe, sắc mặt càng đen, "Cái gì mà đụng tay đụng
chân chứ hả? Tôi chạm vào vợ của tôi, có vấn đề gì hay sao?"
"Đương nhiên là có vấn đề rồi!"
Tầm mắt của Lạc Thần Hi rơi vào cổ áo sơ mi có chút lộn xộn của Mục
Diệc Thần.
Cũng không biết, cái này là do cô vừa nãy làm nhăn nhúm hay bị Bạch
Tâm Hinh làm nhăn nhúm đây nữa?
Cô mím môi, "Mục đại thiếu hiểu lầm gì vậy chứ? Tôi sao có thể là bà
Mục được chứ? Ai trong Mục gia mà không biết, anh cưới tôi chỉ là kế
sách tạm thời cơ chứ, chúng ta sớm muộn gì cũng ly hôn thôi. Ngược lại,
vị Bạch tiểu thư kia, dường như càng được xem là bà Mục hơn tôi thì
Loading...
phải?"
Cho dù ở trước mặt của Bạch Tâm Hinh và Mục Vi Vi, cô có vẻ không
hề để ý một chút nào.
Nhưng trên thực tế, trong lòng vẫn có chút không thoải mái.
Bạch Tâm Hinh thực sự đã bước vào thư phòng của Mục Diệc Thần, ở
lại trong một khoảng thời gian không hề ngắn nữa, mà trên người của
Mục Diệc Thần thực sự có dính mùi nước hoa của cô ta.
Mục Diệc Thần nhướng mày, "Cô có ý gì vậy? Chuyện này liên quan gì
đến Bạch Tâm Hinh hả?"
Lạc Thần Hi nâng cằm lên, chạm phải con ngươi đen kịt kia, "Bạch Tâm
Hinh rõ ràng thích anh, anh đừng nói với tôi, anh không hề hay biết nhé?
Ngay cả Mục Vi Vi còn nói, Bạch Tâm Hinh sẽ sớm trở thành chị dâu
của nó nữa!"
Mục Diệc Thần ngẩn người ra, nhìn chằm chằm Lạc Thần Hi, đáy mắt
hiện lên một nụ cười, nhưng trên mặt vẫn biểu hiện lạnh nhạt như cũ,
"Lời này dường như rất chua... Đừng nói với tôi là, cô đang ghen đấy
nhé?"
"Cái gì... Ghen sao.!"
Lạc Thần Hi nghe nói như thế, dáng vẻ hoảng sợ, lắc đầu liên tục,
"Không, anh... Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi làm sao có thể ghen được
chứ? Ngày thứ hai của đêm tân hôn chúng ta đã nói rồi mà, kết hôn chỉ là
kế sách tạm thời mà thôi. Tôi vẫn rất biết thân biết phận, tôi cũng không
phải là bà Mục thật sự, sao lại phải ghen chứ?"
Vừa nãy nghe Mục Diệc Thần nói từ "Ghen" kia, thực sự như sấm sét,
giáng thẳng vào đầu của cô vậy đó.
Đột nhiên cô phát hiện, ngày hôm nay chỉ trong một buổi tối mà cô đã
phiền muộn như vậy, dường như thật sự rất giống đang ghen.
Không phải cô bị co giật não đấy chứ?
Mục Diệc Thần dù sao cũng là đàn ông cô không trêu chọc nổi!
Chạng vạng của ngày hôm nay, hắn còn cảnh cáo cô ở trên xe, không
muốn cô âm mưu quấn lấy hắn.
Ý cười trong đáy mắt của Mục Diệc Thần ngay lập tức biến mất rồi.
Âm thanh từ trong hàm răng kìm nén phát ra, cực kỳ lạnh lùng, "Rất tốt,
ngược lại cô rất biết thân biết phận đấy!"
Lạc Thần Hi sợ hắn tức giận, vội vã giải thích: "Anh yên tâm đi, tôi đồng
ý với anh, sẽ không có ý đồ gì đấy không an phận đâu, tôi nhớ mà! Chỉ
là tôi cảm thấy, mặc kệ bây giờ như thế nào, tôi vẫn là thiếu phu nhân
của Mục gia, dù cho anh có thích ai, cũng không nên mang về nhà đúng
không? Như vậy thật sự rất lúng túng! Tôi phối hợp với anh như thế, vậy
anh cũng phải tôn trọng tôi một chút chứ đúng không?"
Cô nói xong, chớp mắt, vô cùng chân thành nhìn về phía Mục Diệc
Thần.
Sắc mặt của Mục Diệc Thần đen sì chẳng khác gì mực đen cả.
Lạc Thần Hi bị hắn nhìn chằm chằm, cảm giác sau lưng đã đổ mồ hôi
lạnh rồi, nhưng vẫn là nhắm mắt tiếp tục nói.
"Hơn nữa, chúng ta như bây giờ cũng không đúng lắm, tôi cảm thấy tốt
nhất chúng ta vẫn nên chia phòng ngủ thì hay hơn. Không phải, lỡ như
giống như việc phát sinh bất ngờ đêm tân hôn thì…giải thích thế này
cũng không rõ đâu…"
Cô cực kỳ cảm thấy, bản thân mình phải cách xa Mục đại thiếu một chút.
Người đàn ông này thật không hổ danh là ông xã quốc dân, dù cho tính
tình kém, nhưng vẫn khơi dậy nhiều hormone như trước.
Nếu như hai người tiếp tục ngủ lại ngủ trên cùng một cái giường, cô rất
sợ bản thân sẽ mắc sai lầm đó nha!
Nghe nói thế, Mục Diệc Thần tức đến ngứa gan.
Nhưng Lạc Thần Hi nói không sai, bọn họ vốn dĩ ngày thứ hai của đêm
tân hôn đã phải chia phòng ngủ rồi.
Nhưng cũng không biết tại sao, buổi tối mỗi ngày hắn sẽ theo bản năng
mà sẽ trở lại phòng ngủ chính.
"Rất tốt, cô nói không sai, là do tôi sơ sẩy, như thế này đúng là có gì đấy
không ổn. Bắt đầu từ ngày hôm nay trở đi tôi sẽ ngủ ở phòng khách. Hơn
nữa, cô yên tâm, sau này tôi sẽ không mang phụ nữ bên ngoài về đâu, cô
phối hợp với tôi như vậy, chút mặt mũi này tất nhiên tôi vẫn sẽ cho cô!"
Nghe thấy hắn nói đồng ý, Lạc Thần Hi không cách nào thở phào nhẹ
nhõm được, vẫn cảm thấy buồn rầu.
Hắn... Không phủ nhận quan hệ với Bạch Tâm Hinh sao..
Chỉ là, thật sự thì hắn cũng không có nghĩa vụ phải giải thích với cô.
------oOo------