khác quấn lấy cô
"Anh... Anh lại đang nói cái gì vậy?"
Vừa nãy, đột nhiên Mục Diệc Thần từ trên trời giáng xuống, không chỉ
có tư thế bảo vệ cô, mà còn cẩn thận ôm cô trong ngực mình, trực tiếp
lấy danh nghĩa bạn trai cô ra nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Thần Hi bị hắn ôm trong ngực, cảm nhận
nhịp tim đập theo quy luật của hắn, không khỏi lén lút đỏ mặt.
Còn chưa bao giờ có một người đàn ông không chút do dự như vậy mà
bảo vệ cho cô!
Lạc Thần Hi vừa định biểu đạt tấm lòng cảm kích của mình, kết quả, còn
chưa mở miệng đã bị ngôn từ lạnh nhạt của Mục Diệc Thần ép hỏi.
Trong nháy mắt, tấm lòng đầy cảm động của cô đều biến mất.
Lập tức từ trong mơ trở lại với thực tại.
Loading...
Đúng rồi, Mục Diệc Thần không phải là bạn trai thực sự của cô, hắn chỉ
là chồng trên danh nghĩa của cô mà thôi.
Mục Diệc Thần vốn dĩ không thích cô, giúp cô đuổi đánh tên Trần Tuấn
Kiệt kia chỉ đơn giản vì giữ gìn mặt mũi người chồng của hắn mà thôi.
"Vừa nãy không phải anh đều nhìn thấy, là Trần Tuấn Kiệt kiên định
quấn lấy tôi, tôi cũng đã nói rồi, tôi có bạn trai rồi mà!" Cô cắn môi rồi
giải thích.
Nghe như thế, Mục Diệc Thần chợt nhớ tới lúc vừa mới tới nghe được
cuộc nói chuyện.
Người phụ nữ nhỏ này nói cô "đã có bạn trai", còn nói bạn trai của cô
"có tiền hơn vạn lần, đẹp trai hơn trăm triệu lần" so với Trần Tuấn Kiệt.
Xem như cô ấy còn có mắt nhìn người!
Sắc mặt của Mục Diệc Thần ngay lập tức dịu xuống không ít, nhưng vẫn
giam cằm của Lạc Thần Hi trong bàn tay mình, không hề thả lỏng ra.
"Vậy tại sao hắn phải quấn lấy cô chứ? Không phải cô đến mua vải hay
sao hả? Sao lại gặp phải hắn chứ?"
Lạc Thần Hi ngẩn người, "Làm sao anh biết tôi đến đây mua vải chứ?"
Trên mặt Mục Diệc Thần có chút lúng túng, nhưng hắn che giấu đi rất
nhanh, giọng nói cương quyết ép hỏi: "Đừng đánh trống lảng nữa, mau
nói rõ ràng cho tôi!"
Hắn mới không để cho người phụ nữ này biết, hắn sợ cô như ngày thứ
hai sau đêm tân hôn đến tận nửa đêm mới về nhà nên đã hỏi chuyện tài
xế Lưu đến đón cô về nhà.
Trước lúc đến, hắn còn có chút do dự, chỉ sợ đối tốt với người phụ nữ
này quá, cô ấy lại cho rằng hắn yêu cô.
Nhưng sau khi đến nơi này, hắn vui mừng vì mình đến đúng lúc!
Hắn mới không gặp cô có một ngày, lại có một người đàn ông dám quấn
lấy cô.
Cho dù hắn không hề thích Lạc Thần Tâm, nhưng có người đàn ông
quấn lấy vợ hắn, dù về tình hay về lý, hắn đều không thể nào chấp nhận
nổi.
Lạc Thần Hi nhìn sắc mặt của hắn biến đổi không ngừng, cẩn thận từng
li từng tí một đáp lại: "Tôi thật sự không có liên quan gì đến hắn cả. Vừa
nãy tôi đến cửa hàng phía trước kia mua vải, đột nhiên phát hiện không
mang đủ tiền, không ngờ lại gặp một cô gái cùng tham gia dự thi với tôi,
chúng tôi ầm ĩ với nhau vài câu. Sau đó bạn trai của cô ta đến, chính là
tên Trần Tuấn Kiệt kia. Hắn là bạn học trung…À, từng gặp trong một
tiệc rượu, đã nói thích tôi, nhất quyết quấn lấy tôi…Tôi cũng không hiểu
vì sao nữa."
Lạc Thần Hi vốn dĩ chuẩn bị lời giải thích hoàn hảo để nói, nhưng nói
đến một nửa, cô bỗng nhiên nhớ ra, hiện tại cô là "Lạc Thần Tâm", mà
không phải Lạc Thần Hi!
Cô vội vàng nuốt sự việc về thời trung học vào trong rồi sửa lại lời giải
thích.
Nói xong, có chút thấp thỏm nhìn Mục Diệc Thần.
Cũng may, tuy sắc mặt Mục Diệc Thần vẫn rất hôi thối, nhưng không hỏi
lại, dường như đã tin rồi.
Mục Diệc Thần thả cằm cô ra, nhưng một cánh tay khác còn vững vàng
giam ở cái hông của nàng.
"Cho nên nói, đường đường là Mục thiếu phu nhân đi vào cửa hàng mua
mấy khối vải rách, lại còn không đủ tiền. Lạc Thần Tâm cô đúng là biết
làm cho ta mất mặt mà!"
Lạc Thần Hi không nghĩ đề tài lại xoay chuyển nhanh như vậy, cô thấy
hơi run, đợi sau khi phản ứng lại liền tức giận trừng mắt nhìn Mục Diệc
Thần.
------oOo------