"Cái gì? Trần Tuấn Kiệt sao?" Lạc Thần Hi trợn to hai mắt, kinh hãi.
Ngược lại Trần Tuấn Kiệt thật sự là bạn học đẹp trai nhất trong trường
trung học của bọn họ, vừa đẹp trai, hơn nữa gia cảnh cũng rất giàu có, rất
nhiều cô gái bị hắn ta mê hoặc đến điên cuồng.
Có điều, năm đó Lạc Thần Hi không cảm thấy hắn ta có gì đẹp trai cả,
chỉ là so với bạn cùng trang lứa biết ăn diện hơn mà thôi.
Hơn nữa, đạo đức của Trần Tuấn Kiệt cũng không ra sao cả, quen biết
với mấy bạn nữ tốt đẹp, hại người ta có bầu không nói, còn khiến sinh
non, hắn ta chính là tên đàn ông rác rưởi trăm phần trăm từ đầu đến đuôi.
Cũng không biết Tả Hiểu Tình làm sao mà quyến rũ được loại đàn ông
thế này.
Nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Lạc Thần Hi, Tả Hiểu Tình càng đắc ý.
Loading...
"Đúng đấy, đúng là Trần Tuấn kiệt! Sau này, tôi mới biết nhà của anh ấy
không chỉ đơn giản có tiền, bác của anh ấy là phó thị trưởng đấy! Tôi
cùng với anh ấy đã quen biết gần một năm rồi, dự tính đợi tôi thi xong
giải thi đấu Hoa Phong đạt được giải thưởng lớn sẽ chuẩn bị kết hôn
đấy."
Tả Hiểu Tình cao ngạo nâng cằm lên, chờ đợi xem vẻ mặt vừa đố kỵ vừa
bần tiện của Lạc Thần Hi.
Nhớ năm đó, Lạc Thần Hi là hoa khôi trong trường bọn họ, bao nhiêu
nam sinh theo đuổi điên cuồng, dù Tả Hiểu Tình cũng là một cô gái đẹp,
nhưng nếu so sánh với Lạc Thần Hi, ngay lập tức cô trở thành một người
thừa thãi.
Bây giờ, thế sự xoay vần rồi, cô hạ gục được con nhà giàu đẹp trai, chỉ
thêm một chút nữa là gả vào gia đình giàu có, còn Lạc Thần Hi lại nghèo
đến mức một mảnh vải cũng không mua nổi!
Nhân viên cửa hàng cũng phụ hoạ theo, "Tả tiểu thư vừa có tài năng lại
vừa xinh đẹp như vậy, còn gả vào nhà giàu nữa, có vài người nghèo khổ
cả đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện đấy!"
Tả Hiểu Tình nghe được hết sức vui vẻ, kéo cánh tay của Trần Tuấn Kiệt
lại, lắc lư làm nũng, "Anh yêu, đợi khi chúng ta kết hôn cũng đưa cho
Thần Hi một tấm thiệp mời được không? Dù sao cô ấy cũng là bạn học
của hai chúng ta mà, nên có mặt chứ."
Cô ta một lòng muốn thể hiện sự gần gũi với Trần Tuấn Kiệt để ngược
chết chó độc thân Lạc Thần Hi.
Nhưng cô cọ xát ôm cánh tay của Trần Tuấn Kiệt đến nửa ngày rồi,
nhưng người đàn ông này lại không giống như bình thường hay lên tiếng
hùa theo cô.
Tả Hiểu Tình nghi hoặc nhíu mày, đang muốn mở miệng.
Bỗng nhiên, một luồng sức mạnh truyền đến, bỗng nhiên Trần Tuấn Kiệt
đẩy cô ta ra.
Hắn nhanh chân đi đến trước mặt Lạc Thần Hi, mặt kích động đỏ bừng,
"Lạc Thần Hi, em đúng là Lạc Thần Hi rồi! Từ sau khi em đến nước Y,
anh vẫn một mực chờ em trở về, rốt cuộc cũng chờ được rồi! Em…em
cũng đến nơi này mua vải hay sao?"
Lạc Thần Hi bị phản ứng của hắn làm cho sợ hết cả hồn, theo bản năng
mà lùi về sau hai bước.
"Híc, cái này... Trần thiếu, đã lâu không gặp. Tôi chỉ tới nơi này đi dạo
mà thôi, đã chuẩn bị đi rồi."
Trần Tuấn Kiệt lại tiến lên hai bước, chăm chú nhìn cô, "Thần Hi, nhất
định là em đến nơi này để mua vải đúng không? Có vừa ý cái nào
không? Cứ nói với anh, anh sẽ trả tiền giùm cho em! Những vải vóc này
đều nhập khẩu từ nước ngoài về cả, những cửa hàng bình thường không
bao giờ mua được đâu, em mua nhiều một chút đi, đừng tiết kiệm tiền
giùm cho anh!"
Nghe Trần Tuấn Kiệt nói xong, Lạc Thần Hi kinh sợ một lúc lâu.
"Khụ khụ, Trần thiếu à, anh không bị sốt đấy chứ? Tôi muốn mua vải,
sao anh lại trả tiền thay tôi chứ? Chúng ta cũng không thân thiết đến thế?
Hơn nữa, phiền anh đừng gọi thẳng tên của tôi."
Nhưng mà Trần Tuấn Kiệt dường như không nghe thấy cô nói, tiếp tục
ba hoa: "Thần Hi, em không biết đâu, từ lúc học trung học anh đã thích
em rồi, còn chưa theo đuổi được em thì em đã đến nước Y, đây là tiếc
nuối lớn nhất cuộc đời anh. Lần này, anh tuyệt đối không thể bỏ lỡ em
được!"
"Anh nói cái gì chứ!"
Cằm của Lạc Thần Hi suýt chút nữa rơi xuống đất.
------oOo------