không cứu được em
Lạc Thần Hi bế Đường Đường đi rồi, cơn giận của Mục Vi Vi còn chưa
tiêu tan liền té lên đệm ghế salông.
Mục Diệc Lăng miễn cưỡng ngáp một cái, "Tốt rồi, mọi người đều đi rồi,
em có bực mình cũng vô dụng thôi, chuẩn bị đến trường…Anh hai!
Ánh mắt của hắn đảo qua hành lang của lầu hai, thình lình phát hiện ra,
không biết Mục Diệc Thần ra khỏi thư phòng từ lúc nào, anh đứng ở lầu
hai, từ trên cao nhìn bọn họ.
Trong lòng Mục Vi Vi có chút hồi hộp.
Những lời người phụ nữ lẳng lơ kia nói chắc anh hai của cô không nghe
thấy được chứ?
"Mục Vi Vi, gan của em bây giờ lớn nhỉ, anh cấm túc em, em còn muốn
lén lút chạy ra ngoài sao?"
Âm thanh lạnh lùng của Mục Diệc Thần nhẹ nhàng vang lên.
Mục Vi Vi không đáp lại được.
Loading...
Tiêu rồi, anh hai của cô thật sự nghe được rồi!
Anh hai không phải là không muốn nhìn thấy cái người phụ nữ lẳng lơ
kia, cố ý chạy đến thư phòng để tránh chị ta hay sao? Rốt cuộc lại đi ra
từ lúc nào vậy chứ, còn nghe được nhiều như vậy nữa!
"Anh hai, vốn dĩ em đâu có muốn trốn đi đâu, anh đừng nghe Lạc Thần
Tâm nói bậy? Cái loại phụ nữ như chị ta có thể tin được hay sao? Anh
hai, anh không nên hồ đồ như thế!" Mục Vi Vi cố gắng giải vây cho
chính mình.
Sau khi Mục Diệc Lăng nghe được, không nhịn được ngơ ngác.
Ôi em gái ngốc của hắn!
Em giải thích thì cứ giải thích, tại sao lại kéo chị dâu xuống nước như
vậy chứ? Lần này, đến thần tiên cũng không cứu được em!"
Đúng như dự đoán, vẻ mặt của Mục Diệc Thần rõ ràng ngày càng lạnh
hơn, liếc nhìn Mục Vi Vi, "Làm sao vậy? Còn muốn lừa gạt anh hai à?
Nếu như cố gắng khuyên răn mà em không nghe thì bắt đầu từ ngày hôm
nay, thẻ tín dụng của em sẽ bị khóa lại hai tháng, tiền tiêu vặt cũng
ngừng phát."
"Cái gì cơ??" Mục Vi Vi kinh hãi đến biến sắc. "Anh hai, anh không thể
đối xử với em như vậy! Em biết sai rồi mà, lần sau chắc chắn sẽ không
tái phạm nữa đâu, anh hai, đừng khóa thẻ tín dụng ngân hàng của em lại
mà!"
Từ nhỏ đến lớn, cô đều muốn tiêu bao nhiêu tiền thì tiêu bấy nhiêu, mua
đồ chưa bao giờ tiếc tay.
Dù sao cũng có người anh trai kiếm tiền siêu ghê gớm, tiêu bao nhiêu thì
cũng chỉ như muối bỏ bể mà thôi.
Nếu như bắt đầu từ hôm nay, thẻ tín dụng của cô không thể quét được
nữa…Nghĩ đến cũng thấy đó là ác mộng rồi!
Nhưng Mục Diệc Thần quyết định phải cho em gái của mình một bài
học, cuối cùng không nghe lời cầu xin của cô, cầm lấy áo khoác âu phục
đi ra ngoài.
Lạc Thần Hi ôm Đường Đường, ngồi ở phía sau xe thể thao, trong lòng
còn đang nhớ lại chuyện Đường Đường ôm lấy cô mà bảo vệ vừa nãy.
Đường Đường đúng là quá đáng yêu, quá tri kỷ mà.
Nếu như cô thật sự có một đứa con gái như thế thì đến nằm mơ cũng sẽ
cười tỉnh!
Có điều, dù Đường Đường không phải con ruột của cô, nhưng cô vẫn coi
bánh bao nhỏ như con gái mình mà yêu thương cưng chiều.
Bánh bao nhỏ thấy cô không nói lời nào liền duỗi một ngón tay mập mạp
ra chọt chọt vào mặt của cô, "Chị, chị không vui sao ạ?"
Lạc Thần Hi vội nói: "Đâu có, chị không có không vui gì cả."
Bánh bao nhỏ có chút không tin, ôm lấy cổ của nàng, bi bô nói: "Đường
Đường thích chị, cô bắt nạt chị nên em đánh cô!"
Lạc Thần Hi có vẻ muốn khóc, nhưng cuối cùng vẫn bật cười, "Được rồi,
em đừng tranh cãi với cô em nữa. Yên tâm đi, cô của em không bắt nạt
được chị đâu."
Mục Vi Vi rõ ràng không phải là một cô gái có tâm cơ thâm trầm gì, chỉ
là quá mức ngây thơ, thẳng thắn mà thôi, vốn dĩ Lạc Thần Hi cũng
không để sự uy hiếp của cô ta ở trong lòng.
Đúng lúc này, xe thể thao ngừng lại, tài xế ở phía trước lên tiếng nhắc
nhở: "Thiếu phu nhân, tiểu thư, đã đến nhà trẻ rồi ạ."
Lạc Thần Hi vội vàng hướng tầm mắt nhìn ra bên ngoài.
Nhà trẻ Ngân Diệu.
Quả nhiên là nhà trẻ quý tộc cao cấp nhất của thành phố T, có người nói
học phí một năm còn trên cả triệu.
Bánh bao nhỏ ôm cổ của Lạc Thần Hi, rồi cọ cọ vào mặt cô không
buông.
Lạc Thần Hi đang muốn tự mình ôm bé xuống, nhưng ai ngờ, sau khi
bánh bao nhỏ nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên liền
buông Lạc Thần Hi ra và tự mở cửa xe, chạy xuống.
Lạc Thần Hi đột nhiên không kịp chuẩn bị, không kịp ngăn cản.
Mắt cô nhìn thấy bước chân ngắn ngủn của bánh bao nhỏ chạy vội, cô
gấp gáp nói: "Đường Đường, mau quay lại!"
Sau khi Đường Đường chạy được mấy chục bước, bỗng nhiên ngừng lại,
rồi nhìn về phía một bé trai chừng năm, sáu tuổi.
------oOo------