Trong giấc mơ đột nhiên bị người khác quấy rối, nên Lạc Thần Hi hơi
nhíu mày, bất an mà khẽ tránh né.
Mục Diệc Thần giơ tay nắm lấy chiếc cằm nhọn của cô, cố định cô lại,
cương quyết lấn áp.
Đồng thời, tay phải đã thăm dò vào trong áo ngủ tơ tằm, xoa da thịt bóng
loáng ở bên trong.
Màu trắng như "đá ngọc bích", nhưng lại yếu ớt đến mức này, chỉ cần
khẽ ấn một chút cũng sẽ để lại dấu vết.
Mục Diệc Thần dần dần sa ngã.
Lạc Thần Hi cảm giác như chú thỏ nhỏ bị nướng trên một đống lửa, ngày
càng bị đè ép, đến nỗi muốn thở cũng thở không được.
Cô cố gắng giãy giụa.
Nhưng lại bị trói chặt, không thể động đậy được.
Loading...
"Ừm... Đi ra đi! Đừng cắn tôi..."
Mục Diệc Thần hôn vào xương quai xanh của cô, Lạc Thần Hi bỗng
nhiên thấp giọng kêu lên, thậm chí đưa tay ra, muốn thoát khỏi người
đàn ông đang đè trên người mình.
Đột nhiên nghe được tiếng kêu của cô, trong nháy mắt, thân thể của Mục
Diệc Thần cứng ngắc tại chỗ.
Nhưng rất nhanh, hắn lại khôi phục bình thường, tiếp tục ôm lấy cô vào
lòng.
Đây chính là người vợ mà hắn cưới hỏi hợp pháp về nhà, coi như nửa
đêm thì... Không, đó là hợp pháp, không ai có thể nói hắn không đúng
chỗ nào.
Dù là bản thân của cô cũng không được.
Lạc Thần Hi giãy dụa càng thêm kịch liệt.
Bỗng nhiên...
"Bốp" một tiếng, âm thanh lanh lảnh vang lên ở giữa căn phòng vốn
đang yên tĩnh.
Mục Diệc Thần che má phải in dấu tay bị lão bà đánh, sắc mặt đột nhiên
trầm xuống!
Còn Lạc Thần Hi vốn dĩ không biết mình đã đánh Mục đại thiếu, còn
nhỏ giọng lầu bầu trong giấc mơ, "Đi ra đi, cái con ruồi đáng ghét này!
Đáng ghét, phiền chết mất thôi! Cũng đáng ghét như Mục Diệc Thần vậy
đấy!"
Mục Diệc Thần cắn chặt hàm răng, "Lạc Thần Tâm! Cô giả bộ ngủ đúng
không? Cô tỉnh dậy cho tôi!"
Nhưng mà cô chỉ trở mình, ôm chặt gối ôm và nằm ngủ say sưa, vẫn là
tư thể nhổm người tiêu chuẩn.
Mục Diệc Thần tức giận đến mức suýt chút nữa ngất đi!
Cô còn dám đánh hắn, còn mắng hắn là con ruồi! Mắng xong thì ngủ,
cuối cùng giả bộ ngủ hay là ngủ thật vậy chứ?
Nếu như cô giả bộ ngủ cũng còn tốt, nếu như ngủ thật, ngay cả trong mơ
cô cũng mắng hắn hay sao?
Tay của Mục Diệc Thần đặt lên chiếc mông cao đang vểnh lên của Lạc
Thần Hi, uy hiếp nói: "Có nghe hay không hả? Quay lại cho tôi, nếu
không…"
Nhưng tiếng hít thở của Lạc Thần Hi rất nhịp nhàng, không hề có chút
thay đổi nào, hoàn toàn là dáng vẻ không nghe thấy hắn nói chuyện.
"Cô giả bộ ngủ, tôi thật sự đè lên cô đấy!" Mục Diệc Thần quyết đoán
bóp vài cái ở nơi mềm mại kia.
Hành động đầy tính ám chỉ thế này cũng không làm cô cử động, ngược
lại còn khiến cho Mục Diệc Thần suýt không khống chế được bản thân
mình.
"Chết tiệt!"
Hắn cúi đầu liếc mắt nhìn sang vị trí căng chật kia, thu tay về như bị
thiêu đốt, sau đó lao vào phòng tắm.
Đáng chết! Thật đáng chết mà!
Cô ta mới gả vào Mục gia có mấy ngày mà hắn đã phải tắm bao nhiêu
lần nước lạnh rồi.
Sáng ngày thứ hai, Lạc Thần Hi bụm mặt ngồi một chỗ, ảo não không
thôi.
Cô phát hiện... Tối hôm qua cô giống như mộng xuân!
Hơn nữa, đối tượng trong mộng xuân vẫn là người đàn ông ngủ tại thư
phòng ngày hôm qua.
Cảm giác nóng rực phủ lấp, hừng hực, còn có tiếng hít thở trầm đục của
đàn ông, dường như thoáng qua bên tai.
"Lạc Thần Hi, mày đúng là cái đồ mê trai đẹp vô lương tâm mà! Mày đã
quên mất ngày hôm qua người đàn ông kia nhục mạ mày như thế nào rồi
sao? Vì sao còn mơ như thế hả! Hắn đẹp trai đến mức khiến mọi người
không thể khép chân được sao?"
------oOo------