Bà Mục nói như vậy khiến Lạc Thần Hi lại không dám nhận.
Cô... Cô cũng không phải là cháu dâu của bà Mục!
Nhưng cô đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần tim của Lục Văn Quân được giải phẫu
cấy ghép thành công thì cô sẽ tìm cho bằng được lý do để ly hôn với
Mục Diệc Thần!
Nếu không như vậy, lẽ nào phải giả mạo thân phận của người khác, sống
cùng với một người đàn ông mình không có chút tình cảm nào mãi hay
sao?
Mục Diệc Thần thấy khuôn mặt của Lạc Thần Hi hiện lên sự do dự, đôi
mắt lóe lên, nắm chặt cổ tay của cô, khiến cho cô không cách nào tiếp
tục loay hoay tháo cái vòng ngọc kia ra được nữa.
"Ngay cả bà nội mà cô cũng không nể mặt sao?"
"Tôi..." Lạc Thần Hi kinh ngạc nhìn hắn.
Không phải Mục Diệc Thần nên là người phản đối cô quyết liệt nhất nếu
cô nhận lấy vòng ngọc này sao?
Loading...
Bà Mục bày ra vẻ mặt thương tâm, "Cháu không nhận chiếc vòng ngọc
này, nghĩa là không thích bà sao, không muốn làm cháu dâu của bà sao?
Bà biết mà, một chân của bà đã bước vào…"
"Không có, bà ơi! Cháu rất thích bà, cũng thích cái vòng ngọc này, thật
sự rất đẹp! Cháu cám ơn bà!"
Nhìn thấy bà bắt đầu ăn năn hối hận, Lạc Thần Hi ngay lập tức ngắt lời
của bà.
Một giây sau bà Mục lật mặt, nở nụ cười, "Bà biết mà, cháu là một đứa
trẻ tốt."
Lạc Thần Hi trợn to hai mắt, chuyện gì vậy chứ? Không phải vừa nãy bà
nội còn muốn khóc sao?
"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, các cháu ăn cơm với bà xong
thì cứ đi đi. Dì Trần, cơm nước đã chuẩn bị xong chưa?" Bà Mục thong
thả nói.
Dì Trần ở bên cạnh cười nói: "Đã xong, đầy đủ hết rồi, lão phu nhân cố ý
dặn dò, chuẩn bị bánh pudding ô mai cho tiểu thư, cũng đã chuẩn bị
xong hết rồi ạ."
"Bánh pudding ô mai!" Ánh mắt của bánh bao nhỏ sáng lên, bước chân
nhỏ ngắn ngủn chạy vọt vào trong bếp.
Lạc Thần Hi không yên lòng, đi theo.
Bà Mục liếc nhìn cháu trai nhà mình một chút, chỉ tiếc mài sắt không nên
kim. "Cháu nhìn xem, ngay cả một chiếc vòng tay mà cũng không chịu
nhận, nhất định là không yêu cháu rồi! Thằng nhóc như cháu đúng là quá
vô dụng mà, nếu không có bà nội giúp cháu thì sao cháu có thể cưới
được vợ chứ!"
Mục Diệc Thần: "..."
Tốt xấu gì thì hắn cũng là ông xã số một được các nhà truyền thông bầu
phiếu toàn quốc., sao trong mắt của bà nội, hắn lại thành người ế tràn lan
ngoài đường được kia chứ?
Lúc ăn cơm, Đường Đường lại chia bánh pudding mình yêu thích nhất
cho Lạc Thần Hi.
Bà Mục hỏi cô thích ăn cái gì, còn nói nếu lần sau đến sẽ làm cho cô ăn.
Khiến cho Lạc Thần Hi được yêu quý mà sợ hãi.
Dù sao bà Mục cũng bị bệnh nặng mới khỏi, ăn cơm chừng một nửa đã
có chút mệt mỏi không chống đỡ nỗi.
Lạc Thần Hi và Mục Diệc Thần cùng đưa bà về phòng ngủ nghỉ ngơi, rồi
tạm biệt trở về nhà.
Hôm nay bánh bao nhỏ nhảy nhót cả buổi trưa nên khi bò lên trên xe liền
gối đầu lên đùi của Lạc Thần Hi ngủ say, cái miệng nhỏ không ngừng
chóp chép, giống như còn nếm dư vị của bánh pudding ô mai vừa nãy.
Bên ngoài cửa xe, bóng đêm man mát.
Trong xe lại đặc biệt yên tĩnh.
Chỉ có tiếng hít thở theo quy luật của Đường Đường, từng nhịp từng
nhịp một.
Không biết tại sao, Lạc Thần Hi bỗng nhiên có chút hoảng hốt, không
nhịn được quay đầu nhìn sang người đàn ông ở bên cạnh.
Đúng lúc, Mục Diệc Thần cũng nhìn lại cô.
Khi bốn mắt chạm phải nhau, cô nhìn thấy con ngươi đen láy thâm trầm
như mực kia, như né tránh cái gì đó, nhưng chỉ lướt nhanh qua, khiến
cho cô không nắm bắt được.
Trên mặt của Lạc Thần Hi nổi lên vệt ửng đỏ nhàn nhạt.
Nhìn từ góc này, giá trị nhan sắc của Mục Diệc Thần đúng là ngược đời
mà.
Ngũ quan hoàn mỹ không nói, ở khoảng cách gần như thế này, còn
không nhìn thấy lỗ chân lông, da dẻ của hắn cũng quá đẹp!
Bỏ qua tính cách hung dữ của hắn, Mục Diệc Thận thực sự không thẹn
với cái danh ông xã quốc dân, vừa có tiền vừa có nhan sắc vừa có thần
thái.
Nếu như không phải hai người họ là loại quan hệ gây lúng túng này, thì
làm sao cô có cơ hội được cùng Mục Diệc Thần ngồi chung một xe như
thế này, biết đâu cô sẽ trở thành đối tượng ghen tị của phụ nữ mọi quốc
gia?
"Lạc Thần Tâm..." Bỗng nhiên Mục Diệc Thần mở miệng.
Lạc Thần Hi nghi hoặc nhìn hắn.
Mục Diệc Thần mím môi, "Đầu óc của bà nội có chút hồ đồ rồi, vì thế,
lời bà ấy nói, cô không nên nghĩ là thật."
------oOo------