Dì Trần vội vàng đáp: "Vâng, thiếu phu nhân! Đại thiếu gia, lão phu
nhân đang tản bộ ở trong sân, vừa mới nhắc đến ngài đấy ạ."
Mục Diệc Thần gật đầu, "Vậy chúng ta đi qua đấy đi."
Trong hậu viện, một vị lão phu nhân tóc trắng phơ phơ đang ngồi trên xe
lăn, được đầy tớ gái đẩy đi tản bộ.
Bánh bao nhỏ vừa thấy bà Mục thì lập tức hưng phấn, đẩy Lạc Thần Hi
từ trên người cô bò xuống dưới, chạy về phía bà Mục.
"Bà ơi, bà ơi! Đường Đường đến thăm bà đây!"
Bánh bao nhỏ lập tức nhào đến bên chân của bà mục.
Bà Mục hơi khom lưng, muốn ôm bánh bao nhỏ.
Mục Diệc Thần nhìn thấy thế vội bước nhanh về phía trước, giành ôm
Đường Đường, "Bà ơi, con nhóc này rất mập, bà không bế nó được đâu."
Bà Mục lườm hắn một cái, không vui nói: "Ai nói bảo bối của tôi mập
Loading...
chứ! Anh thấy chân của tôi đã tiến vào quan tài nên không cho ôm con
bé đúng vậy không?"
Mục Diệc Thần bị nghẹn lời, "Bà ơi, ý của cháu không phải như vậy
đâu..."
Bên này bà Mục không vui, thì bên kia bánh bao nhỏ cũng không hề vui
vẻ một chút nào, cứ uốn éo trong lồng ngực hắn liên tục.
Mục Diệc Thần vội vàng dỗ dành Đường Đường, "Con ngoan một chút
đi nào."
"Bà đã nói rồi đấy, Đường Đường không hề mập chút nào!" Bánh bao
nhỏ trừng mắt nhìn về phía ba ba mình, rồi nghiêng đầu duỗi cánh tay
mập mạp về phía Lạc Thần Hi, "Không muốn ôm ba ba nữa đâu, con
muốn chị ôm cơ!"
Mục Diệc Thần không nói gì được mà chỉ có thể nhìn công chúa nhỏ
nhào vào trong ngực của Lạc Thần Hi.
Được rồi, cô nhóc xinh đẹp đáng yêu nhất, bình thường mặc váy khi đi
nhà trẻ cũng muốn chính mình chọn lựa.
Cái từ mập này xem ra chọc trúng phải tổ ong vò vẽ rồi đây.
Những người phụ nữ trong nhà, từ già cho đến trẻ, làm sao không có một
người nào dễ dỗ dành hết vậy chứ?
Bà Mục liếc mắt nhìn Lạc Thần Hi, ánh mắt không khỏi sáng lên, "Đây
chính là vợ mới cưới của cháu ư? Đẹp, thực sự quá xinh đẹp rồi, đẹp như
Đường Đường nhà mình vậy! Nhanh, nhanh qua đây để bà nhìn xem
nào!"
Mục Diệc Thần sững sờ.
Hắn không ngờ bà lại không quen biết cái người phụ nữ này! Hắn còn
tưởng rằng, Lạc Thần Tâm nhất định dùng thủ đoạn gì mà lấy lòng bà
Mục rồi chứ.
Nhưng bây giờ nhìn lại, thì mọi chuyện giống như không phải như vậy.
Cong Lạc Thần Hi thì thở phào nhẹ nhõm, tuy không hiểu chuyện gì,
nhưng ít nhất sẽ không bị lộ...
Cô nhanh chóng đi tới, ngọt ngào gọi một tiếng "Bà."
Bà Mục cầm lấy tay của cô, nhìn từ đầu đến chân, không cần nói cũng
biết có bao nhiêu hài lòng.
"Thật là một cô gái tốt! Anh nhìn xem, con bé rất giống Đường Đường,
ruột thịt này đúng là khác nhau mà!"
Lạc Thần Hi bị lời của bà nói làm cho đỏ ửng cả mặt.
Cô nằm mơ cũng muốn có cô con gái khả ái như Đường Đường, nhưng
Đường Đường không phải là con ruột của cô.
Bà Mục nói trường giang đại hải, "Trước đây bà ép cháu lấy vị hôn thê
này, cháu lại không chịu, sao hôm nay lại nghe lời như thế hả? Có phải
cũng biết, bà nói đúng rồi hay không hả? Bà đã sớm tìm nhà sư giỏi coi
cho cháu rồi, đời này chỉ cần cháu sống cùng mẹ ruột của Đường Đường
thì Mục gia sẽ luôn thịnh vượng. Cháu còn không tin nữa chứ, cứ kéo dài
không tới gặp bà rồi sau đó mới đồng ý."
Mục Diệc Thần không nhịn được nhíu mày, " Bà nói cái gì đó khác được
không? Sức khỏe của bà rất tốt, bà đừng suy nghĩ quá nhiều. Ở đây gió
lớn lắm, cháu đẩy bà vào trong nhà nhé."
Nói xong, hắn để đầy tớ gái tránh ra, tự mình đẩy xe lăn đi về hướng của
biệt thự.
Đồng thời, quay đầu lại liếc nhìn Lạc Thần Hi.
Lạc Thần Hi nhanh chóng ôm Đường Đường đi theo.
Trên đường đi bà Mục còn nói: "Diệc Thần, cháu không được không tin
số mệnh như vậy! Lời của tổ tiên là có đạo lý! Tiểu tử thối này, tại sao
cháu lại không nói lời nào vậy hả?"
Thấy Mục Diệc Thần không tiếp lời mình, bà lại chuyển hướng sang Lạc
Thần Hi, "Cháu dâu, cháu thấy bà nói đúng hay không?"
------oOo------