Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại

Chương 39: Tôi Rất Coi Trọng Cô, Cô Gái Khả Ái Của Học Viện



nghệ thuật hoàng gia

Ở bên kia, Thịnh Dục trực tiếp dẫn Lạc Thần Hi đến lầu một.

Nhìn các công nhân viên cực kỳ bận rộn ở bên trong, Lạc Thần Hi kinh

ngạc nói: "Chuyện này...đây là…"

"Hậu trường của buổi họp báo cho sản phẩm mùa xuân của SL. Được

rồi, không có thời gian đâu, cô đi theo tôi đến đây."

Vừa nãy ở trong phòng họp lầu trên, Thịnh Dục đã nói hắn đang chuẩn

bị cho buổi họp báo sản phẩm mới ngày hôm nay, nhưng Lạc Thần Hi

không nghĩ hắn lại dẫn cô đến chỗ này.

Đối với nhà thiết kế tuổi trẻ mới đến mà nói, hậu trường chính là nơi học

tập tốt nhất.

Có điều, Lạc Thần Hi chưa kịp xem cái gì đã bị Thịnh Dục kéo vào một

phòng làm việc trống trải.

"Cô cũng học ở học viện nghệ thuật hoàng gia nước Y sao?". Thịnh Dục

ngồi xuống, rồi bắt đầu đặt câu hỏi.

Lạc Thần Hi gật gù, "Thịnh tổng, lẽ nào anh là đàn anh khóa trên của tôi

Loading...
sao?"

"Không phải, cô nghĩ quá nhiều rồi."

Lạc Thần Hi: "..."

Vậy tại sao vừa nãy hắn lại nói từ "cũng" cơ chứ?

"Tôi ở trường bên cạnh." Thịnh Dục mỉm cười và liếm môi.

Lạc Thần Hi: "......"

Hàng xóm của học viện nghệ thuật hoàng gia, là trường nghệ thuật danh

giá---- trường đại học của Saint George.

Hai trường chính là kẻ thù, thường công khai diss đối phương, ngay cả

học sinh tốt nghiệp của hai trường cũng không đội trời chung, ở các tuần

lễ thời trang mà gặp nhau có khi còn công khai vạch trần lẫn nhau.

"Lúc tôi còn đi học, thích nhất là đến học viện hoàng gia để chơi, thích

nhất là dáng vẻ trường cô không ưa tôi lại không làm gì được tôi. Lúc

đó, học viện hoàng gia các cô nhìn thấy tôi liền chạy đi, còn ném cho tôi

cái danh hiệu "ác ma"." Vẻ mặt của Thịnh Dục có chút hoài niệm.

Lạc Thần Hi: "........."

Chết tiệt, sao cô lại có cảm giác như đưa dê vào miệng cọp thế nhỉ?

Cô có một chút hối hận khi đồng ý cuộc phỏng vấn này rồi.

"Khụ khụ, Thịnh tổng, rất vinh hạnh có thể được nghe sự tích vinh quang

của anh trước đây, chỉ là, có phải anh nên đưa đề bài cho tôi rồi không?

Thời gian của anh rất quý giá, tôi không dám làm mất thời gian đâu!"

Lạc Thần Hi cười gượng hai tiếng, nhanh chóng nói sang chuyện khác.

Nếu để cho Thịnh Dục nói tiếp, cô cảm thấy mình không có khả sống sót

rời khỏi phòng làm việc này đâu.

Thịnh Dục nghe vậy, cũng không có dây dưa, trực tiếp đứng lên.

"Không sai, thời gian đúng là không còn nhiều, đến đây đi, đề của cô ở

đây."

Thịnh Dục đi đến phòng phía bên phải, kéo một tấm màn sân khấu to lớn

ra.

Lạc Thần Hi nhìn sang, bất giác trợn to hai mắt.

Đằng sau tấm màn sân khấu là một bộ lễ phục cao cấp được làm riêng vô

cùng diễm lệ.

Lễ phục được cắt, chọn phong cách kiểu đơn giản đầy tiêu chí của Thịnh

Dục, cổ áo lớn, phối hợp với làn váy hơi mềm mại, vừa khéo làm nổi bật

đường cong ở eo.

Phần ngực của váy cùng vị trí vạt áo được thêu bằng chỉ lụa đen với họa

tiết hoa văn phức tạp và nhiều màu sắc, sự kết hợp hai màu đen trắng

khiến bộ lễ phục này lộ ra khí chất cao quý mà lãnh diễm.

Khi Lạc Thần Hi đến gần, cô mới phát hiện ra bộ lễ phục này dùng chất

liệu cũng rất đặc biệt.

Nhìn từ các góc độ khác nhau, sẽ có những phản quang khác nhau, thể

hiện những phong cách cực kỳ đa dạng.

"Đây là sản phẩm chủ chốt cho buổi họp báo chiều nay."

Thanh âm của Thịnh Dục bỗng nhiên vang lên, khiến Lạc Thần Hi đột

nhiên bừng tỉnh ngộ.

"À... Thiết kế này nhất định sẽ gây nên náo động đó! Nhưng mà nó liên

quan gì tới việc phỏng vấn của tôi chứ…"

Thịnh Dục hững hờ đáp lại: "Đương nhiên có liên quan rồi. Bộ lễ phục

này chỉ là bản thiết kế, bỏ ra thời gian ba tháng mới sửa xong được bản

thảo, để chế tác được, chuyên gia phải mời mười người thêu cao cấp

cùng làm việc một tháng mới hoàn thành được, nhưng tôi luôn cảm thấy

nó thiếu một thứ gì đấy, vẫn chưa được hoàn mỹ."

Lạc Thần Hi nháy mắt một cái, theo bản năng mà hỏi: "Thiếu cái gì

chứ?"

Thịnh Dục nhếch miệng, cười có chút nham hiểm, "Tôi cũng không biết

thiếu cái gì, chỉ là cảm giác như thế. Vì thế, đề thi của cô là: tìm ra vấn

đề, và chỉnh sửa nó."

Lạc Thần Hi trừng mắt nhìn Thịnh Dục, quả thực muốn mắng người!

Cô nghĩ đề thi của Thịnh Dục là một câu hỏi, nhưng cũng không nghĩ lại

là đưa ra kiến nghị!

Là đang đùa với cô sao?

Nhà thiết kế hàng đầu như Thịnh Dục còn không nhìn ra vấn đề, còn bảo

một con chim nhỏ vừa mới tốt nghiệp như cô chỉnh sửa?

"Ha, đúng rồi, nhắc nhở cô một chút. Hai giờ chiều, cuộc họp báo kia sẽ

bắt đầu, vì thế, cô chỉ có... ba tiếng mà thôi." Thịnh Dục cười ha ha, "Cố

gắng cố lên, tôi rất coi trọng cô, cô gái khả ái của học viện nghệ thuật

hoàng gia!"

------oOo------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv