Sắc mặt của Bạch Tâm Hinh đột biến, "Cô... Cô muốn làm cái gì vậy hả?
Dám chụp trộm tôi sao?!"
Lạc Thần Hi chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt vô tội, "Chuyện này sao lại
nói là chụp trộm cơ chứ? Tôi là quang minh chính đại chụp mà! Cô cố ý
bày ra tư thế đó trước mặt tôi, không phải hi vọng tôi giúp cô tuyên
truyền sao hả? Nha, đúng rồi, quen nói tiếng cám ơn với cô nữa đấy!"
Bạch Tâm Hinh tức giận đến mặt mày đỏ bừng.
Nhìn thấy Lạc Thần Hi đang cầm điện thoại di động, dường như muốn
tung bức ảnh này ra ngoài, thì cô ta lập tức gấp lên.
Cô ta bây giờ đang cố gắng xây dựng, một hình ảnh thanh cao trong giới
thời trang.
Nếu bức ảnh này mà truyền ra ngoài, thì hình ảnh mà cô ta xây dựng sẽ
bị phá hủy hết.
Loading...
Đến lúc đó, sự nghiệp nhiều năm qua sẽ bị ảnh hưởng nặng nề!
Đầu của Bạch Tâm Hinh nóng lên, nhào về phía của Lạc Thần Hi, muốn
giật lấy điện thoại di động của cô.
Nhưng mà, Lạc Thần Hi từ nhỏ đã có thể đánh được những côn đồ bắt
nạt chính mình trong viện mồ côi, nên thân thủ rất khỏe, vốn người mẫu
gầy trơ xương như Bạch Tâm Hinh không thể so sánh được.
Cô nghiêng người một cái, né tránh.
Sau đó, né sang bên cạnh Bạch Tâm Hinh.
Bạch Tâm Hinh trong nháy mắt mất đi cân bằng, thân thể quay cuồng.
Mặt cô ta lộ vẻ vẻ kinh hoảng, một tay liều mạng duỗi về phía trước,
muốn bắt được cái gì, nhưng lại bắt hụt, mông té xuống dưới sàn nhà.
"Bốp" một tiếng động nhỏ vang lên.
Một cơn đau nhức như bị xé rách truyền đến, mặt của Bạch Tâm Hinh
trong nháy mắt vặn vẹn, ngay cả nước mắt cũng hiện lên.
Chân của cô ta lần này bị trật thật rồi!
"Đau đau đau... Đau quá đi!"
Bạch Tâm Hinh kêu la thảm thiết, quay đầu hung dữ trừng mắt về phía
Lạc Thần Hi, thực sự hận không thể đem cô xé ra.
Lạc Thần Hi lại hoàn toàn không coi đó là chuyện to tát, trên mặt vẫn
mang theo nụ cười như cũ, "Bạch tiểu thư, sao cô lại không cẩn thận như
vậy chứ hả, lại ngã thành thế này rồi!"
Bạch Tâm Hinh tức giận đau nhức, lúc quay đầu nhìn về phía Mục Diệc
Thần, thì hai mắt đỏ ửng, lộ ra vẻ mặt điềm đạm đáng yêu.
"Anh Mục à, anh nhìn Lạc Thần Tâm đi! Cô ta…vừa nãy cô ta làm em
loạng choạng, ngã đau như vậy đấy. Chân của em bị trật rồi, đều do cô ta
cả! Anh làm chủ thay cho em với!"
Nhìn thấy dáng vẻ muốn khóc nhưng lại không khóc của cô ta, thì Lạc
Thần Hi cũng không nhịn được vỗ tay vì cô ta!
Bạch Tâm Hinh làm người mẫu thực sự là lãng phí nhân tài mà.
Cô phải làm diễn viên mới đứng chứ, nếu diễn bản chất Bạch Liên Hoa
của mình, thì đảm bảo tuyệt đối cô ta sẽ nổi tiếng ngay lập tức!
Lạc Thần Hi cong môi cười, "Bạch tiểu thư à, cô đây là nói oan cho tôi
rồi đấy. Không phải chân của cô vừa nãy đã bị trẹo rồi hay sao hả? Mục
đại thiếu còn vừa dìu cô nữa cơ mà! Cô nói cô bị trật chân, còn không cố
đi đi, nhất định phải chạy đến đây ngã thêm một lần nữa hay sao hả?"
Nghe nói như thế, Bạch Tâm Hinh suýt chút nữa không biết nói gì.
Vừa nãy cô ta muốn gây xích mích trong mối quan hệ của Mục Diệc
Thần cùng Lạc Thần Hi, nên chính miệng nói mình bị trật chân.
Nhưng không nghĩ đến chuyện, Lạc Thần Hi bây giờ lại nhắc đến câu
nói này.
Rõ ràng hai cô ta bị trật chân, lại hoàn toàn rũ bỏ sạch sẽ trách nhiệm!
Bạch Tâm Hinh tức muốn chết, nhưng lại không có cách nào phản bác,
cũng không thể nói vừa rồi mình không bị trật chân, lừa gạt Mục đại
thiếu được đúng không?
Cô ta chỉ có thể lại lần nữa nhìn sang Mục Diệc Thần, biểu hiện càng
thêm yếu ớt đáng thương.
"Anh Mục ơi, chân của em đau quá, không có cách nào đi được, anh có
thể dìu em một chút được không?"
Mục Diệc Thần sớm nhìn thấy hết những chuyện vừa nãy xảy ra.
Nhìn bờ môi béo mập của Lạc Thần Hi cong lên cười, con mắt sáng lấp
lánh, bộ dáng hoàn toàn phấn chấn tinh thần
Trong lòng hắn hơi động, cảm thấy bộ dạng này của cô thật cực kỳ đẹp.
Nhưng mà...
Cô có phải quá vui vẻ hay không vậy hả?
Ông xã mấy ngày không về nhà dựa vào người phụ nữ khác, mà cô lại có
dáng vẻ này hay sao chứ?
Nghĩ tới đây, sắc mặt của Mục đại thiếu trầm xuống.
Đi về phía của Bạch Tâm Hinh.
Bạch Tâm Hinh lập tức lộ vẻ mừng rỡ, đưa tay ra về phía của Mục Diệc
Thần, chờ hắn ôm mình.
------oOo------