mà!
Mục đại thiếu đi suốt một đêm không về.
Lạc Thần Hi nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại, không ngủ nguyên một
buổi tối.
Sáng thứ hai, mắt cô hiện lên hai quầng thâm, chải đầu cho bánh bao nhỏ
ở trong phòng dành cho trẻ em, thì nghe thấy âm thanh của Trác Phong
phát ra phía dưới lầu.
"Chú Trần thúc, tối hôm qua tổng giám đốc qua đêm ở câu lạc bộ Secret,
hôm nay vội đến công ty, nên bảo tôi đến lấy âu phục."
"Được, tôi đi lấy rồi đưa cho cậu ngay bây giờ."
Trần quản gia bước nhanh lên trên lầu, suýt chút nữa đụng phải Lạc Thần
Hi đang đứng trong hành lang.
"Thiếu... Thiếu phu nhân!"
Ông ấy kinh ngạc nhìn Lạc Thần Hi.
Ngày hôm qua thiếu phu nhân cho bọn họ về nhà, thì ông ấy còn tưởng
cô muốn bồi dưỡng tình cảm với đại thiếu gia nhà họ đây.
Đâu có biết, tối hôm qua thiếu gia không về nhà, thiếu phu nhân lại
mang dáng vẻ tiều tụy như vậy cơ chứ...
Loading...
Không phải hai cái miệng nhỏ này cãi nhau đấy chứ?
Bỗng nhiên, Trần quản gia thay đổi sắc mặt.
Nguy rồi, vừa nãy Trác trợ lý nói đại thiếu gia đến câu lạc bộ Secret,
không biết thiếu phu nhân có nghe thấy không nữa?
Sắc mặt của Lạc Thần Hi như thường, tránh ra vài bước, "Chú Trần, chú
làm việc của chú đi, không cần để ý đến con đâu."
"Hà, được, được..."
Trần quản gia như trút được gánh nặng, nhanh chóng rời đi.
Vẻ mặt của Lạc Thần Hi trong nháy mắt ảm đạm.
Mục Diệc Thần tối ngày hôm qua ở lại một đêm tại câu lạc bộ Secret
sao...
Cũng khó trách, lúc hắn rời đi, như thể tên đã lắp vào cung, cô còn tưởng
Mục Diệc Thần không đế ý đến suy nghĩ của cô mà chiếm đoạt, nhưng
kết quả thì, người đàn ông kia lại mạnh mẽ từ trên người cô đứng dậy,
quay đầu rời đi.
Hắn đi đến nơi như hộp đêm kia, cũng là bình thường mà phải không?
Sao có lại không thấy thoải mái chút nào vậy nhỉ?
Cô cũng không phải là Mục phu nhân thực sự mà!
Tuy nói như thế, cô vẫn cảm thấy phiền lòng, lúc may đồ mất tập trung,
suýt chút nữa còn cắt luôn phải ngón tay mình.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, thì cô vẫn không nghĩ được, làm sao
để đối mặt với Mục Diệc Thần.
Ngày hôm qua Mục đại thiếu tức giận như thế, giữa hai người bọn họ,
không thể tiếp tục khôi phục lại trạng thái ở chung như trước kia được
nữa.
Người mà nể mặt cô, làm người mẫu cho cô Mục đại thiếu, có thể sẽ
không bao giờ xuất hiện nữa.
Nghĩ tới đây, trong lòng Lạc Thần Hi liền có chút chua xót.
"Mặc kệ đi, coi hắn như ông chủ cao cao tại thượng, sợ hãi tránh xa ra là
được mà!" Cô tự mình thôi miên.
Nhưng mà, buổi tối hôm đó, Mục Diệc Thần vẫn không về nhà.
Mấy ngày sau, cũng không thấy tăm hơi Mục đại thiếu đâu cả.
Lạc Thần Hi lúc đầu thì còn thấp thỏm bất an, nhưng dần dần thì bình
tĩnh lại.
Ngược lại chỉ có bánh bao nhỏ cùng cô là tốt rồi, người đàn ông tính tình
thất thường kia, không trở về là tốt nhất rồi!
Sau ba ngày, Lạc An Quốc lại gọi điện thoại đến.
"Thần Hi à, chuyện gọi thầu dự án, bây giờ thế nào rồi? Nghe nói, mấy
ngày nay Mục đại thiếu đểu mở cuộc họp cấp cao, trong hai ngày nữa sẽ
có kết quả đấy."
Sắc mặt của Lạc Thần Hi trầm xuống, "Tôi đã nói với Mục đại thiếu
chuyện này, anh ta nói đã cho Lạc thị rất nhiều hạng mục, nhưng đều bị
ông phá nát hết, lần này sẽ không thương lượng cửa sau đâu. Ông muốn
có được hạng mục này, thì bản thân tự chuẩn bị cẩn thận đi, đừng suy
nghĩ gian dối nữa!"
Giọng điệu của Lạc An Quốc lập tức trở nên lạnh lùng, "Lạc Thần Hi,
con đang nói cái gì vậy hả? Nếu không có Lạc gia, chỉ bằng con như thế,
mà có thể ngồi vào chiếc ghế thiếu phu nhân của Mục gia hay sao hả?
Bây giờ con gả vào nhà giàu quyền thế rồi, thì qua cầu rút ván mặc kệ
nhà mẹ đẻ hay sao hả? Đừng quên, Lục Văn Quân còn đang nằm bên
trong bệnh viện đấy nhé!"
Nghe Lạc An Quốc nhắc đến Lục Văn Quân, Lạc Thần Hi chỉ có thể đè
ép lửa giận trong mình lại.
"Mục đại thiếu cũng đã từ chối tôi, thì tôi còn có thể làm sao hả?"
"Cha thấy con vốn dĩ chưa cố gắng hết sức! Ba nghe nói, Mục đại thiếu
mấy ngày nay tăng ca xử lý công việc suốt đêm, làm vợ như con, mà
không biết đến công ty thăm cậu ta, thật sự không hiểu chuyện chút nào!
Người ta đương nhiên không thể đem hạng mục cho con được rồi."
Lạc An Quốc giáo huấn cô một trận, yêu cầu cô đến tập đoàn Mục thị, nỗ
lực lần cuối.
Lạc Thần Hi do dự một chút, "Được rồi."
Dù sao thì đi đến tập đoàn Mục thị một chuyến mà thôi, chỉ ra vẻ cho
Lạc An Quốc nhìn mà thôi, cô có nói đến chuyện hạng mục hay không,
thì sao mà Lạc An Quốc biết được chứ?
"Mình chỉ vì mẹ mới đi mà thôi, anh ta làm gì, không quan hệ đến
mình!"
Lạc Thần Hi mím môi, không muốn thừa nhận, bản thân cô cũng muốn
gặp Mục Diệc Thần.
Nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ ăn cơm trưa rồi.
Cô đi xuống nhà bếp ở phía dưới lầu, tự mình làm vài món thức ăn, đặt
trong hộp cơm.
Sau đó để Trần quản gia chuẩn bị xe, đưa cô đến tập đoàn Mục thị.
Trần quản gia vui cười hớn hở đưa cô ra ngoài, "Thiếu phu nhân đi thong
thả nhé, đi đường cẩn thận!"
Thiếu gia cùng thiếu phu nhân chiến tranh lạnh lâu như vậy, khiến lão
già như ông ấy lo lắng phát khóc luôn rồi.
Cuối cùng thiếu phu nhân cũng coi như chịu chủ động cúi đầu, hi vọng
thiếu gia nhà bọn họ tuyệt đối đừng kiêu ngạo quá mức, nếu không bà xã
chạy mất tình phải làm sao đây chứ!
------oOo------