mảnh
Nghe nói như thế, Lạc Thần Hi trợn to hai mắt, không dám tin nhìn
người đàn ông trước mắt của mình.
"Mục... Mục Diệc Thần! Anh còn nói như thế nữa sao! Anh…Anh coi
tôi là người như thế nào vậy hả?!
Mục Diệc Thần nhếch miệng châm biếm cười.
"Cô nói xem? Cô vừa nhìn đã biết là loại phụ nữ lăng nhăng chơi bời
thấy tiền sáng mắt, tôi còn có thể hi vọng cô thành cái dạng người gì nữa
chứ? Nếu như không phải xem trọng khuôn mặt và cơ thể này của cô, thì
tôi cũng sẽ không ở đây phí lời với cô! Chẳng qua là, tôi cũng không tốt
đến như vậy đâu, nếu như kỹ thuật của cô không tốt, thì đừng hi vọng tôi
sẽ đưa hạng mục này cho cô."
Sắc mặt của Lạc Thần Hi lúc trắng lúc xanh, đáy mắt hiện lên sự tức giận
và tủi nhục xấu hổ.
Mặc dù lời nói của Mục Diệc Thần không rõ ràng làm, nhưng ý của hắn
Loading...
đã quá rõ rồi.
Hắn coi cô giống như gái điếm lợi dụng nhan sắc của mình!
Muốn cho cô sử dụng cơ thể của mình để đổi lấy hạng mục này.
Một trận lửa giận xông thẳng lên trán, cô theo bản năng mà giơ tay,i lòng
bàn tay đánh lên gương mặt tuấn tú của Mục Diệc Thần.
Nhưng mà, Mục đại thiếu phản ứng rất nhanh, chụp được ngay cổ tay
của cô, kéo lên trên đỉnh đầu của cô.
Cái tư thế này, khiến Lạc Thần Hi bị nằm gọn trong sô pha.
Người đàn ông phía trên ở tư thế như một con sư tử chờ đợi khi săn mồi,
ánh mắt nhìn cô giống hệt như nhìn con mồi rơi vào cạm bẫy, thâm trầm,
còn nguy hiểm hơn nữa.
Lạc Thần Hi cảm giác được rõ ràng sức mạnh to lớn của Mục Diệc Thần,
tay bị hắn cầm đau đớn, khiến cô nhịn không được mà hít vào một ngụm
khí lạnh.
"Mục... Mục Diệc Thần, anh... Anh quá phận quá đáng! Anh đi ra đi, thả
tôi ra! Anh đang cường bạo tôi đấy!"
Lạc Thần Hi ra sức vặn vẹo cơ thể, muốn thoát khỏi sự ràng buộc của
người đàn ông này.
Dù sao thì, cô cũng học Tae Kwon Do nhiều năm như vậy, từ trước đến
giờ thân thủ nhạy bén, nhưng trước mặt của Mục Diệc Thần lại hoàn
toàn không có một chút tác dụng gì, hoàn toàn bị hắn áp đảo.
Lạc Thần Hi vừa tức vừa vội, vặn vẹo càng thêm kịch liệt.
Người đàn ông đè trên người cô, khí tức ngày càng trở nên nặng hơn.
Người phụ nữ nhỏ bé này!
Rõ ràng đang cố ý quyến rũ hắn mà!
Dựa vào chuyển động của cô, đôi chân thon dài của cô ma sát nửa người
dưới của hắn, khiến cơ thể của hắn trong nháy mắt trở nên căng thẳng.
Cúc áo trên người cũng bị nới lỏng ra, theo sự giãy dụa của cô, hai con
thỏ trắng không ngừng nhảy nhót, khiến Mục Diệc Thần hận không thể
trực tiếp xé quần áo của cô thành hai mảnh!
Ánh mắt của Mục đại thiếu càng thêm u ám, hầu kết trượt lên trượt
xuống, âm thanh trầm khàn mà nói: "Tôi bỏ ra cũng được thôi. Chỉ là, tôi
có thể chắc chắn với cô hạng mục này tuyệt đối không cho Lạc gia bất
kỳ cơ hội nào! Chính bản thân cô lựa chọn đi!"
Nghe nói như thế, động tác của Lạc Thần Hi dừng lại, trợn to hai mắt,
nhìn Mục Diệc Thần.
Mục Diệc Thần cũng nhìn cô.
Thân thể cứng ngắc đến đau đớn, hận một giây sau đè ngã người phụ nữ
bé nhỏ này ngã trên giường, làm tùy ý, nhưng mà, tận sâu trong lòng của
hắn, lại mơ hồ hi vọng cô có thể từ chối đề nghị này.
Lạc Thần Hi cắn môi, do dự rất lâu, rất lâu.
Nếu như chỉ là hạng mục của Lạc thị, thì cô đã sớm đá bay Mục Diệc
Thần rồi!
Thế nhưng...
Cái đè nặng trên người cô, không phải là hạng mục bất động sản, không
phải cái hạng mục được đầu tư hơn chục tỷ đồng, mà là…sự sống của
mẹ cô!
Năm đó khi cô ở trong viện mồ côi, giận chính mình suýt chút biến thành
con bé gầy gò ốm yếu, là do chính Lục Văn Quân mang cô về nhà, cho
cô có một người mẹ yêu thương hết mực, cho cô ăn mặc như cô công
chúa nhỏ, dạy cô đọc sách viết chữ, ủng hộ cô học vẽ làm nhà thiết kế…
Chỉ cần có thể, cô đồng ý trả giá tất cả, để mẹ mình được sống tiếp.
Càng đừng nói đến việc...
Lạc Thần Hi ngước mắt, nhìn người đàn ông lạnh lẽo ở phía trên mình.
Dù đang tức giận, nhưng Mục đại thiếu vẫn đẹp trai như cũng, hoàn mỹ
khiến người khác ngưỡng mộ.
Thực ra trong đêm tân hôn bọn họ đã ngủ trong với nhau rồi, còn…rất
gần nữa…
Khuôn mặt nhỏ của Lạc Thần Hi trở nên nóng bừng, không cách nào
thừa nhận cô còn nằm mơ đến đêm kích tình đó nữa.
Cô cắn môi, "Nếu như anh muốn như thế, thì tôi…không sao đâu."
Nói xong, cô nhắm hai mắt lại.
Mục Diệc Thần nghe nói như thế, tưởng như bị một thùng nước lạnh dội
từ trên đầu xuống, cả người cứng ngắc một lúc lâu.
Một giây trước thân thể của hắn còn nóng bỏng như lửa, hận không thể
lập tức đè áp đảo người phụ nữ dưới thân này, nhưng trong nháy mắt
nghe được đáp án kia, tất cả ngọn lửa đều bị dập tắt hết.
Trong mắt của hắn như muốn phun ra lửa, nhìn chằm chằm Lạc Thần Hi,
cười lạnh nói: "Được đất, rất tốt, quả nhiên tôi không nhìn lầm cô!"
------oOo------