không?
Nửa giờ sau, Lạc Thần Hi rời khỏi Lạc gia.
Mắt thấy sắp tới lúc phải giải phẫu cho Lục Văn Quân, thì bây giờ là thời
điểm quan trọng, tuyệt đối không được có bất kỳ một sai lầm nào cả.
Nếu như bởi vì cô nhất thời kích động, mà khiến cho bệnh tình của Lục
Văn Quân trở nặng, thì cả đời cô cũng không thể tha thứ cho bản thân
mình được.
"Nhiều nhất chỉ một tháng, nhất định có thể tìm được người hiếp thích
hợp, trong khoảng thời gian này…Chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi! Chờ
đến kkhi phẫu thuật thành công, thì sẽ tìm Lạc An Quốc tính sổ sau."
Lạc Thần Hi tự nói phải tỉnh táo, cau mày bắt đầu cân nhắc.
"Bây giờ phiền phức là, Lạc An Quốc nói về mấy cái dự án nhận thầu
này, không thể kéo dài mãi được. Mục Diệc thần không nghe mình, lẽ
nào…Thật sự phải thì thầm bên gối sao?!"
Nhưng Mục đại thiếu lạnh lùng như vậy, cho dù cô có thì thầm bao
Loading...
nhiêu, thì đoán chừng cũng vô dụng mà thôi?!
Trở về biệt thự Mục gia.
"Chị ơi!! Rốt cục chị cũng trở về rồi! Chị cũng giống như ba ba, không
ai chơi cùng Đường Đường cả, Đường Đường thật đánh thương quá
mà!"
Vừa vào cửa, bánh bao nhỏ đã chạy đến, ôm lấy bắp đùi của cô.
Nhìn thấy khuôn mặt hồn nhiên tươi cười của Đường Đường, bao nhiêu
buồn bực bị Lạc An Quốc uy hiếp, đều giảm đi mấy phần rồi.
Lạc Thần Hi ôm lấy thân thể mềm nhũn của bé, hơi kinh ngạc, "Đường
Đường ngày hôm nay không có đi nhà trẻ sao?"
Bởi vì thời gian tập hợp ở tập đoàn SL quá sớm, nên ngày hôm nay cô
chưa kịp đưa bánh bao nhỏ đi.
Nữ hầu dì Trần đi đến, cười nói: "Thiếu phu nhân quên thật sao? Ngày
hôm nay là thứ bảy, nhà trẻ nghỉ. Hôm nay đại tiểu thư và nhị thiếu gia
từ sáng sớm đã ra ngoài, ngài cùng đại thiếu gia cũng không ở đây, nên
chỉ có cô chủ nhỏ này buồn chán một mình mà thôi."
Lạc Thần Hi cúi đầu vừa nhìn, thì thấy bánh bao nhỏ quả nhiên mếu
máo, vô cùng đáng thương mà nhìn cô.
Cô lập tức cảm thấy tội ác ngập trời.
"Đường Đường ngoan nhà, chị không đi ra ngoài nữa, chỉ ở nhà chơi với
em, có được hay không?"
Hai con mắt của bánh bao nhỏ lập tức sáng lên, ôm lấy cổ của cô, hôn
bẹp một cái trên mặt của cô, "Chị thật tốt, yêu chị nhất nhà!"
"Đứa bé giỏi nịnh này!" Lạc Thần Hi cười cười nhéo nhéo khuôn mặt
nhỏ của bé.
Quay đầu nhìn thấy dì Trần, thì bước chân của cô dừng lại.
"Dì Trần, nếu hôm này là thứ bảy, thì vậy hôm nay mọi người nghỉ một
ngày đi. Dì giúp con thông báo với mọi người trong biệt thự, bây giờ có
thể về nhà được rồi."
Dì Trần ngẩn người, lập tức, mỉm cười lộ ra một chút mờ ám.
"Ha ha, thiếu phu nhân, ngài muốn cùng thiếu gia hẹn hò sao ạ?"
Lạc Thần Hi bị dì ấy nhìn ra thì mặt già đỏ ửng, "Khụ khụ, dì Trần, dì
hiểu lầm rồi..."
Trần tẩu nói: "Thiếu phu nhân đừng xấu hổ mà, dì Trần cũng là người
từng trải! Cảm tình giữa ngài và thiếu gia ngày càng tốt, thì chúng tôi
cũng sẽ vui vẻ."
"Thật sự... Không phải như dì nghĩ..."
Lạc Thần Hi rất muốn giải thích, nhưng vừa nghĩ, thật giống cũng không
có cách nào giải thích cho đúng được cả.
Cô thật sự muốn cùng Mục Diệc Thần hai người ở chung...
"Có muốn tôi mang tiểu tiểu thư ra ngoài chơi một ngày hay không? Tiểu
tiểu thư trước đây cũng đến nhà tôi chơi rồi, ngài có thể yên tâm." Dì
Trần nhiệt tình nói.
Lạc Thần Hi nhanh chóng ôm chặt bánh bao nhỏ, "Cảm ơn dì, không cần
đâu ạ! Đường Đường vẫn nên ở cùng con đi ạ!"
"Thật sự không cần sao?" Dì Trần muốn nói lại thôi.
"Thật sự thật sự mà!"
Lạc Thần Hi gật đầu liên tục.
Cô cũng không phải thật sự hẹn hò với Mục Diệc Thần, bánh bao nhỏ
không phải là kỳ đà cản mũi, mà là cô bùa hộ mệnh đó nha! Làm sao có
thể để bé dễ dàng rời khỏi người được chứ.
Không bao lâu, người hầu trong biệt thự đều rời đi.
Lạc Thần Hi ôm bánh bao nhỏ ngồi ở trên ghế salông, chỉ dạy tận tâm
cho bé: "Chờ một chút lúc ba ba của em về nhà, thì chị sẽ như vậy... Như
vậy... Sau đó em sẽ như vậy... Như vậy... Cuối cùng thì nói... Hiểu không
nào?"
Mặt của bánh bao nhỏ trong nháy mắt lâm vào mê man, miệng hơi chu
lên.
Lẽ nào quá phức tạp rồi sao?
Lạc Thần Hi tỉnh lại, dự định thay một cách nói đơn giản pháp hơn
Đúng lúc này, bánh bao nhỏ nâng tay rồi nắm lấy tay của cô nói, "Chị, có
phải chị muốn theo đuổi ba ba nhà em hay không hả?"
"Em nói cái gì vậy chứ?! Theo... đuổi ba ba nhà em sao... Khụ khụ
khu..."
Lạc Thần Hi suýt chút nữa bị sặc chết bởi chính nước miếng của mình.
Vẻ mặt của bánh bao nhỏ trở nên nghiêm túc, gật đầu, "Cô em nói, khi
thích người khác mà mời ăn cơm, thì như vậy gọi là theo đuổi đấy."
Nói xong, ánh mắt của bé nhìn mãnh liệt vào Lạc Thần Hi, "Vì thế, chị
thích ba ba nhà em, còn muốn theo đuổi ba ba có đúng hay không?"
------oOo------