Bạch Thế Huân lên tiếng, "Tôi không kén chọn khi nào chứ? Vóc người,
tướng mạo, kỹ thuật, chỉ cần có bất cứ điểm nào không đạt, tôi sẽ không
thèm ngó tới làm gì."
Bạc Đình Uyên nói: "Được rồi được rồi, Diệc Thần, cậu cũng không cần
quá khó chịu. Cho dù kết hôn rồi thì cậu vẫn có thể đem người phụ nữ
kia vứt trong nhà cũ, cô ta không can thiệp được cậu đâu! Chờ thêm mấy
năm nữa trực tiếp ly hôn, cô ta cũng chẳng dám làm gì đâu."
"Thì đó! Chẳng qua chỉ là một cô gái thôi mà, hà tất vì cô ta mà tự làm
hỏng tâm tình chứ? Nào đến đây, huynh đệ chúng tôi hôm nay sẽ liều
mình bồi quân tử, cùng cậu không say không trở về."
Hạ Cẩn Tư khóe miệng treo một nụ cười lưu manh, lấy trong tủ rượu ra
vài bình rượu đỏ.
Tửu lượng của Mục Diệc Thần cao có tiếng ở trong đám bạn thân, cho
tới tận bây giờ chưa bao giờ thấy hắn uống say cả.
Chẳng qua, ngày hôm nay, tâm tình của Mục Diệc Thần phiền muộn, nói
Loading...
không chừng có thể đem hắn chuốc say đấy!
Nhưng lúc hắn vừa mới nâng ly rượu đưa tới trước mặt Mục Diệc Thần,
liền bị đẩy ra, "Tôi không uống rượu đỏ, cầm đi đi, đừng để tôi nhìn thấy
nó nữa!"
Nhìn thấy rượu đỏ, hắn lại cảm thấy phiền lòng!
Hạ Cẩn Tư sững sờ, "Làm sao vậy? Không phải cậu thích nhất loại rượu
đỏ của cái trang trại sản xuất rượu này hay sao?"
Mục Diệc Thần nhíu mày, bỗng nhiên đứng lên, đi ra ngoài cửa.
"Này, Diệc Thần, cậu muốn làm gì?" Hạ Cẩn Tư ở phía sau cố hỏi.
"Muộn quá rồi, về nhà."
Mục Diệc Thần nhấc áo khoác âu phục treo ở giá, cũng không quay đầu
lại mà đi khuất rồi.
Để lại một đám bạn thân hai mặt nhìn nhau, cũng không biết hắn uống
lộn thuốc gì.
Trước đây không thấy hắn đi về sớm như thế, hiện tại cưới phải người
phụ nữ có tâm tư thâm sâu như vậy, lại còn tự chạy đi tìm phiền muộn.
Chiếc xe Cadillac màu bạc phiên bản giới hạn đỗ ngay trước biệt thự.
Mục Diệc Thần đóng sầm cửa xe, âm thầm mắng bản thân một tiếng.
Về sớm như thế làm cái gì chứ?
Để Lạc Thần Tâm nhìn thấy, chỉ sợ còn tưởng hắn nóng ruột nóng gan
muốn về với cô ta!
Tiến vào biệt thự, Mục Diệc Thần ảo não cởi áo khoác vứt trên ghế
salon, kéo cà vạt, như thường lệ, đi lên phòng ngủ ở lầu hai của mình.
Hắn đã có chủ ý, muốn đem cái người phụ nữ tâm cơ thâm sâu kia đuổi
ra phòng ngủ chính, quyết không cho cô bất kỳ cơ hội nào bò lên trên
giường của hắn nữa, khiến cho cô nhận thức rõ ràng thân phận của chính
mình.
Nhưng, vừa mở cửa phòng, hắn liền sửng sốt một chút.
Không có ai?!
Người phụ nữ kia lại không có ở đây?
Lông mày của Mục Diệc Thần nhíu lại thật chặt.
Tốt lắm, chỉ mới kết hôn được hai ngày mà ngay cả tối cũng không về,
người phụ nữ này là muốn lên trời rồi à?
Nếu như cô còn dám trở về, chứ chờ xem hắn trừng trị cô như thế nào!
Hắn chuyển hướng, đi tới căn phòng của Đường Đường, nhẹ nhàng đẩy
cửa đi vào.
Tiến đến chiếc giường nhỏ, hắn thấy, trong chiếc đầm công chúa màu
hồng phấn trên giường, bánh bao nhỏ mềm mại kia đã ngủ say, trên đôi
gò má trắng nõn còn hiện lên chút ứng đỏ nhàn nhạt, miệng nhỏ hơi nhô
lên, trông như búp bê vậy.
Nhìn thấy cô bé ngủ rất an ổn, Mục Diệc Thần cuối cùng cũng yên tâm.
Sáng sớm, Đường Đường nhìn thấy người phụ nữ kia, rồi lại còn bị cô ta
dọa cho phát khóc, hắn đang lo lắng Đường Đường sẽ bị ác mộng như
trước kia nữa chứ.
Không sao rồi, xem ra lần này, bánh bao nhỏ không phải chịu đả kích
quá lớn.
Nhưng ai ngờ, hắn vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì lại phát hiện Đường
Đường bất an di chuyển trong chăn, đồng thời, cái miệng nhỏ còn nói
lẩm bẩm, lầu bầu cái gì đấy.
Mục Diệc Thần lại lo lắng, nhanh chóng tới gần.
"Ừm... chị ơi... đến đây đi... thơm thơm.. Đường Đường muốn ôm một
cái..."
Mục Diệc Thần sửng sốt một chút xíu.
Hắn còn tưởng Đường Đường mơ thấy ác mộng, nhưng bây giờ nhìn lại
không giống lắm thì phải?
Chị là ai?
Mục Diệc Thần trong đầu bỗng nhiên lướt qua cảnh tượng qua sáng sớm
hôm nay, Đường Đường bò đến trên giường của bọn họ, ôm cánh tay của
Lạc Thần Hi mà ra vẻ làm nũng.
Sẽ không là cái người phụ nữ đáng ghét kia đấy chứ?
Đường Đường không phải ghét cô ta nhất hay sao?
Làm sao có khả năng ngay cả trong mơ cũng muốn ôm cô ta một cái
chứ?
------oOo------