"10 điểm! Tôi cho 10 điểm! Cái này còn cần phải nói nữa sao?"
"Có thể nhìn thấy trình độ tác phẩm như thế này ở giải thi đấu Hoa
Phong, thật sự khiến người ta bất ngờ mà! Cái lão già như ta có chút xấu
hổ mà, thế hệ sau vượt xa thế hệ trước mà!! 10 điểm!"
"Tôi cũng cho 10 điểm! Chuyện đương nhiên thôi!"
Giám khảo dồn dập chấm số điểm.
Chỉ có Thịnh Dục vẫn không mở ra miệng.
Lạc Thần Hi sốt sắng mà nhìn hắn.
Dù sao thì Thịnh Dục cũng khó dễ cô nhiều lần rồi, ở thời khắc quan
trọng này, sẽ không cố ý phá cô đấy chứ?
Thịnh Dục lườm cô, lúc này mới chậm rãi nói: "Ý kiến của tôi là... nhất
trí cùng các giám khảo khác, cũng 10 điểm!"
Nghe nói như thế, Lạc Thần Hi mới thở phào nhẹ nhõm.
Những người dự thi ở trong phòng triển lãm, lúc này đều xôn xao.
Loading...
Mỗi người giám khảo đều chấm 10 điểm, thậm chí bao gồm Thịnh Dục
luôn nghiêm khắc nữa.
Chuyện này có nghĩa là, điểm của Lạc Thần Hi là 70 điểm tuyệt đối!
Ngay cả Ngô Linh San cũng bị bỏ lại đằng sau!
"Tại sao lại như vậy chứ? Thậm chí ngay cả Thịnh tổng đều cho điểm
tuyệt đối.."
"Thiết kế của cô ta đích thực rất tuyệt vời, nhưng tôi không ngờ, cô ta lại
lợi hại đến như vậy, cô ta thực sự bị học viện hoàng gia đuổi học hay
sao?"
"Tôi cũng thừa nhận, cô ta thiết kế rất tốt, nhưng điểm tuyệt đối có phải
có chút khoang trương rồi hay không?"
"Nói như vậy, cô ta còn lợi hại hơn so với Ngô tiểu thư nữa hay sao?"
Nghe thấy tiếng bàn luận của mọi người, sắc mặt của Ngô Linh San khỏi
nói khó coi biết bao nhiêu.
Cô ta vẫn cảm thấy bản thân nhất định là số một, vốn chưa hề để những
người dự thi khác ở trong mắt, dưới ánh mắt của cô, thì những người này
chẳng qua làm nền cho cô mà thôi.
Nằm mơ cũng không nghĩ tới, thật sự có người có thể vượt qua được cô
ta.
Hơn nữa, còn là điểm tuyệt đối nữa chứ!
Người yêu cầu nghiêm khắc như Thịnh Dục, cho cô ta chỉ mới có 8
điểm, vậy mà cho cái con Thần Tinh kia 10 điểm sao!
Sao có thể như vậy được cơ chứ?
Đầu óc của cô ta nóng lên, bước dài đến trước mặt Thịnh Dục, chắn hắn
lạ.
"Thịnh... Thịnh tổng! Tôi cảm thấy chấm điểm không công bằng!"
Bước chân của Thịnh Dục dừng lại, nhướn mày, "Không công bằng
sao?"
Ngô Linh San bị con ngươi đen thâm trầm của hắn nhìn chằm chằm,
trong lòng có chút bồn chồn.
Nhưng vẫn dũng cảm nói: "Đúng vậy, không hề công bằng! Thiết kế của
Thần Tinh tiểu thư, đúng là rất tốt, nhưng bất kể vải được lựa chọn, hay
trình độ thuê may chế tác tinh xảo, thì tác phẩm của cô ta không thể nào
so với em được cả. Vậy mà cô ta lại được điểm tuyệt đối sao? Như vậy
mà nói công bằng hay sao?"
Thịnh Dục lạnh lùng nói "Nếu cô nói thế, vậy thì tôi sẽ nói rõ cho cô
nghe nhé."
"Cô nhìn xem thiết kế của mình một chút..." Hắn quay đầu lại chỉ chỉ sân
khấu của Ngô Linh San,
"Những trang phục dạ hội này của cô, nói thật về thiết kế thì không có gì
mới mẻ cả, đơn giản là chọn loại vải đắt đỏ mà thôi, hơn nữa mời thợ
thuê thủ công xuất sắc, vì thế khiến bộ trang phục mang lại hiệu quả tốt
hơn mà thôi.Nhưng để thiết kế được như vậy, thì rất có hạn! Tôi cho cô 8
điểm, vẫn còn nể mặt ba ab của cô đấy!"
"Mà tác phẩm của Thần Tinh, về thiết kế thật sự có đột phá rất lớn, bất
kể ở đâu thì xét về kết cấu, luôn có ý tưởng mởi mẻ. Đây mới thực sự là
thiên tài thiết kế!"
"Tôi cảm thấy tổng điểm của cô ấy chỉ cao hơn cô có 6 điểm, còn quá
thấp đây! Đáng tiếc không có cách nào cao hơn điểm tuyệt đối nữa."
Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Lạc Thần Hi.
Không nghĩ đến chủ tịch nhà thiết kế có tầm ảnh hưởng nhất Hoa Quốc,
lại đánh giá cô ta cao như vậy!
Chính bản thân của Lạc Thần Hi cũng có chút mơ màng.
Chết tiệt, chuyện này...đây là tình huống gì vậy hả? Ngày hôm nay Thịnh
Dục uống nhầm thuốc hay sao vậy? Không chỉ không phá cô, mà còn
khen cô sao!
Thịnh Dục nói xong, không có liếc nhìn Ngô Linh San, xoay người rời đi
sang cái sân khấu kế tiếp.
Mặt của Ngô Linh San đỏ bừng lên, giận dữ và vô cùng xấu hổ.
Từ sau khi về nước, tất cả đều tán dương thiết kế của cô ta, xưng tụng cô
ta là người đứng đầu trong thế hệ các nhà thiết kế trẻ tuổi nhất của Hoa
Quốc.
Vậy mà lại bị một người mới tùy tiện hạ thấp chính mình!
------oOo------