Ánh mắt lạnh lẽo của Mục Diệc Thần dừng trên người của cô, khẽ hừ
một tiếng.
Mồ hôi sau lưng của Lạc Thần Hi lúc này tuôn như mưa.
Chết tiệt, tại sao lại có loại cảm giác bị ông xã bắt gian tại giường như
vậy chứ hả?!
Mục Diệc Thần không nói gì, ánh mắt chuyển sang ba người kia đến
khiến các thiếu gia đầu bảng kia bàng hoàng cực kỳ.
Cả ba người run lên, chiếc đũa trên tay rơi trên mặt đất.
Bạch Thế Huân nhướng mày, thấp giọng trách mắng: "Còn không mau
cút đi?"
Ba người lập tức nhảy lên một cái, như chim sợ cành cong, xoay người
và chạy trốn ngay lập tức.
Tạo sao Mục đại thiếu lại ở chỗ này chứ? Còn vẻ mặt muốn giết người
như thế nữa chứ!
Loading...
Bọn họ oan uổng quá mà, thật sự quá oan uổng luôn!
Bởi vì không làm được mì sợi, mà bị khinh bỉ suốt một buổi tối, tuyệt
đối không hề đụng đến ngón tay của hai vị tiểu thư này đâu!
Bạc Đình Uyên đi đến, khuyên nhủ: "Diệc Thần, thực ra Lạc tiểu thư
cũng không làm chuyện gì quá đáng cả, cậu cũng đừng quá…"
"Các cậu cũng có thể đi được rồi." Mục Diệc Thần bỗng nhiên mở
miệng.
Bạc Đình Uyên bị nghẹn họng.
"Đúng rồi, người phụ nữ kia, cũng phiền các cậu mang đi giúp tôi." Mục
Diệc Thần chỉ vào Phương Tử Thiến ở bên cạnh Lạc Thần Hi.
Bạc Đình Uyên sờ sờ mũi, đi về phía của Phương Tử Thiến.
Lạc Thần Hi từ trong khiếp sợ tỉnh lại, thấy hắn ta tới gần, nhanh chóng
cản phía trước, cảnh giác hỏi: "Các anh muốn làm gì cậu ấy hả?"
Phương Tử Thiến là người một chén rượu cũng không uống được, bình
thường không hề uống rượu, nhưng hôm nay nhân dịp lần đầu đến Secret
tìm các vị thiếu gia kia, nhất thời vui vẻ, mở một bình rượu đỏ.
Kết quả... Cô ấy đỏ cả mặt mà nằm nhoài trên ghế salông, không hề nhúc
nhích, có lẽ mọi chuyện vừa xảy ra một chút cũng không hay biết.
Bạc Đình Uyên cười cợt, "Lạc tiểu thư, cô không nhớ rõ tôi sao? Tôi là
Diệc Thần bạn bè Bạc Đình Uyên đó, cô yên tâm, chúng tôi chỉ đưa
người bạn này của cô trở về mà thôi."
"A, Bạc đại thiếu!" Lạc Thần Hi chớp mắt, nhịn không được nhìn hắn ta
thêm vài lần.
Đây không phải là ba ba của con rể nhà cô mà Đường Đường nói hay
sao!
Có thể giáo dục con rể tốt như thế, nhân phẩm nhất định không kém.
Nhìn thấy là thân gia tương lai, Lạc Thần Hi cảm thấy tín nhiệm thêm
một chút, buông tay ra, để hắn ta đem Phương Tử Thiến trở về.
Trong phòng khách chỉ còn lại cô cùng Mục Diệc Thần.
"Nhìn đủ chưa hả?" Âm thanh của Mục Diệc Thần thốt ra.
Lạc Thần Hi ngẩn người, "Cái...cái gì chứ?"
"Làm sao vậy hả? Vừa nãy tìm ba vị thiếu gia, để bọn họ cởi sạch, nhìn
hồi lâu, còn nhìn không đủ sao? Đình Uyên vừa đến, cô lại còn nhìn
chằm chằm như vậy nữa! Có phải lớn lên chỉ cần có chút đẹp trai, thì cô
đều có hứng thú hay không hả? Thật đáng tiếc, Bạc Đình Uyên đã kết
hôn sáu năm trước rồi, con trai còn lớn hơn Đường Đường nữa! Cô
không có cơ hội đâu."
Ngực của Mục Diệc Thần như nghẹn lại.
Hắn mấy ngày nay đi nước M, người phụ nữ này không gọi điện thoại thì
thôi, còn chạy đến câu lạc bộ vui chơi thỏa thích nữa.
Bây giờ nhìn hắn, cũng là vẻ mặt nhìn thấy quỷ, e sợ như thể tránh
không kịp.
Nhưng lúc đối mặt với Bạc Đình Uyên, thì không chỉ nhìn chằm chằm,
còn nở nụ cười nữa chứ!
Lạc Thần Hi không dám tin trợn mắt, "Anh…Anh suy đoán lung tung gì
vậy hả? Tôi đâu có chứ…đâu có nhìn chằm chằm Bạc.."
"Câm miệng!"
Cô còn chưa nói hết lời, thì cảm thấy tê rân.
Mục Diệc Thần không biết khi nào đi lại gần, quỳ một đầu gối ở trên ghế
salông, một tay chống đỡ ở sau lưng của cô, một tay kia ép chặt lấy hàm
dưới của cô, ép cô phải ngẩng đầu lên.
Đối diện với ánh mắt nham hiểm lạnh trầm của người đàn ông này, Lạc
Thần Hi không nhịn được co rúm người lại.
"Lá gan của cô rất lớn đấy! Tôi thật coi thường cô rồi, còn dám đến câu
lạc bộ tìm trai bao sao! Lẽ nào khi ở trong phòng ngủ, tôi không cách
nào thỏa mãn được cô, nên mới khiến cô cô quạnh khó nhịn như vậy
hả?"
Nghe nói như thế, Lạc Thần Hi nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên tức giận.
"Anh..Anh dựa vào đâu mà nói tôi như vậy hả? Tôi đến câu lạc bộ này
đúng vậy không sai, nhưng không phải anh cũng đến Secret hay sao?
Còn nói mình đi công tác ở nước M nữa chứ! Bây giờ là thời đạị nam nữ
bình đẳng rồi, dựa vào đâu anh có thể vui vẻ, còn tôi thì không được chứ
hả?"
------oOo------