Mục Thần

Chương 99





Không ngờ Mặc Dương lại làm vậy, theo phản xạ Điêu Á Vân giơ cánh tay lên muốn đỡ lấy luồng kiếm khí kia.

Tiếng "phập" vang lên, Điêu Á Vân cho rằng mình có thể chặn nó lại nhưng sau âm thanh ấy, máu tươi dọc theo cánh tay chảy xuống, cậu ta nhíu mày cảm nhận sự nhức nhối truyền đến từ cánh tay.

"Ôi trời, chuyện gì vừa xảy ra vậy?"

"Trước đó thầy giáo đã giám định thanh kiếm kia rồi, là phàm khí thượng phẩm, nhưng sao lại nó có uy lực phá vỡ phòng ngự của Điêu Á Vân luôn thế này!"

"Lẽ nào Mặc Dương có thiên phú kiếm thuật?"

"Thôi đừng chém gió, cậu ta ư? Làm sao có thể!"

Điêu Á Vân cũng kinh ngạc trong lòng.

Thanh kiếm này là phàm khí thượng phẩm lại sắc bén hơn xa phàm khí thượng phẩm thông thường, thậm chí đã gần đến phàm khí cực phẩm.

Điêu Á Vân chưa bao giờ nghe nói ở thành Bắc Vân có phàm khí nào chất lượng cao như thế cả!

Advertisement

Nhưng đó không phải mối quan tâm hàng đầu. Lần này chẳng qua là do cậu ta quá chủ quan, xem thường Mặc Dương nên mới vậy, chiêu tiếp theo nhất định phải khiến gã trả giá đắt!

"Há..."

Tuy đã làm Điêu Á Vân bị thương nhưng Mặc Dương lại không tự chủ tặc lưỡi hít hà.

Có thể nói, gã đã dùng toàn bộ sức lực vào đòn đánh này nên vết thương ở ngực cũng bị ảnh hưởng, suýt thì gã đã ngất xỉu.

"Tên rác rưởi này..."

Dưới lôi đài, thấy biểu hiện của Mặc Dương, lòng Mặc Hải dần dần cảm thấy nguy hiểm.

Advertisement

Y và phụ thân của mình đã lên kế hoạch để tóm gọn hiệu buôn của nhà họ Mặc trong tay.Một khi phụ thân Mặc Dương qua đời, nó sẽ thuộc về hai cha con họ.

Lúc đó, tên rác rưởi Mặc Dương sẽ hết đường phản kháng.

Nhưng bây giờ, dường như Mặc Dương đang thay đổi. Đây là một dấu hiệu vô cùng xấu!

"Xem ra chiêu thức vừa rồi thành công đã tạo cho ngươi lòng tin không nên có!", Điêu Á Vân cười khẩy: "Không hay chút nào đâu!"

"Mồm mép như vậy, không biết có phải trong lòng ngươi đang sợ muốn chết hay không!", nhìn cậu ta, Mặc Dương thầm trào phúng.

Trong trận đánh hôm nay, dù thế nào đi chăng nữa gã cũng không thể thua!

Ông trời đã đưa Mục Vỹ đến bên cạnh mình, gã nhất định phải nắm lấy cơ hội này.

Sau trận đấu này, biệt danh rác rưởi sẽ không còn liên quan gì đến gã nữa.

"Giết!"

"Thanh Vân Thiên Ngoại!"

Khẽ quát một tiếng, kiếm Thanh Khuyết trong tay Mặc Dương tỏa ra kiếm khí màu xám tro quanh thân. Giờ phút này, dường như trung tâm của toàn bội lôi đài đã trở thành gã, kiếm khí sắc nhọn lao về phía Điêu Á Vân.

"Thiết Vân Sa Chưởng!"

Thấp giọng rít lên, Điêu Á Vân cũng hành động.

Khi Mặc Dương thực hiện chiêu thức Thanh Vân Thiên Ngoại, kiếm khí phóng ra ngoài kiếm khiến cho những người đứng xem đều ngạc nhiên.

Nhưng Điêu Á Vân trông như đã rời khỏi lôi đài, những luồng kiếm khí kia không cách nào đánh trúng người cậu ta.

"Ầm!"

Chiêu thức Thanh Vân Thiên Ngoại của Mặc Dương qua đi, kiếm khí tản ra bốn phía, trong phút chốc lại tụ về thành một điểm, tiếp tục tấn công Điêu Á Vân.

Cùng lúc đó, xung quanh hai tay của Điêu Á Vân xuất hiện dao động của khí kình vô hình, cắn xé kiếm khí đang bắn tới của Mặc Dương.

Chỉ dùng hai bàn tay không để đối chọi với phàm khí, không thể không nói cậu ta thật sự rất dũng cảm!

Cú va chạm sinh ra một vụ nổ dữ lội, sàn của lôi đài liên tục nứt ra. Không ngờ Điêu Á Vân có thể dùng hai tay để phá vỡ chiêu thứ hai của Mặc Dương. Toàn bộ kiếm khí công kích ngược xuống mặt đất, chẳng khác nào một mớ hỗn loạn.

"Thấy sao?"

Nhìn đối thủ, Điêu Á Vân giễu cợt: "Ta đoán không sai, chiêu thứ hai của ngươi chắc là mạnh hơn chiêu thứ ba phải không, nhưng không phải vẫn bị ta đỡ được đấy sao?"

"Ồ? Chắc không?"

Thấy vẻ mặt tự đắc của cậu ta, Mặc Dương đột nhiên cười nhạo.

"Xẹt xẹt..."

Giữa lúc đó, mấy âm thanh đột nhiên vang lên, rõ ràng kiếm khí vừa bị Điêu Á Vân đánh bay đều chuyển mũi dùi sang sàn lôi đài cứng rắn, đột nhiên lại ngưng tụ một lần nữa, đâm về phía cậu ta trong sự ngỡ ngàng của mọi người.

Dù Điêu Á Vân có phản xạ nhanh đến đâu cũng không thể tránh được kiếm khí.

Ngực bị mấy chục luồng kiếm khí đánh trúng, tiếng "phập" liên tiếp vang lên, máu tươi dần nhuộm đẫm ngực của Điêu Á Vân.

Cậu ta đã bị thương!

Bị tên rác rưởi Mặc Dương làm bị thương!

Nghĩ đến đây, khuôn mặt Điêu Á Vân biến thành màu đỏ tím.

Thật sự là vô cùng nhục nhã.

Lần đầu tiên cứ cho là do chủ quan đi, nhưng lần này, dù đã hóa giải toàn bộ đòn tấn công của Mặc Dương, cậu ta vẫn bị gã làm bị thương.

Thấy chiêu thức tấn công đầy xảo quyệt của Mặc Dương, đám đệ tử dưới lôi đài vô cùng bất bình, ước gì có thể xông lên chém chết gã.

"Thầy Mục, xem ra đệ tử của ngươi cũng giống hệt ngươi, đều thích làm những chuyện hèn hạ như vậy!"

"Xin thầy Điêu chỉ giáo cho?", mặt Mục Vỹ tỉnh rụi: "Kiếm pháp vốn nhiều vô kể, quỷ thần khó lường, chỉ có kiếm pháp như vậy mới có thể xem là cao thâm!"

"Chẳng lẽ thầy Điêu thấy mấy chiêu thức gọn lẹ, cứng rắn mạnh mẽ kia mới là kiếm pháp tốt sao?"

"Ngươi..."

Điêu Á Đông điềm tĩnh cách mấy cũng phải tức giận trước thái độ của hắn.

Tên này đúng là lợn chết không sợ nước sôi, nói gì cũng ra vẻ ta đây biết hết. Quá đáng ghét!

Trận đấu trên lôi đài vẫn đang tiếp tục.

Chẳng qua, lần này Điêu Á Vân đã hoàn toàn bị chọc tức.

"Keng!"

Kèm theo tiếng "leng keng", trong tay cậu ta xuất hiện một thanh kiếm lớn.

chapter content


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv