Thậm chí, Bạch Đồ Gian còn bắt đầu nghi ngờ Mục Vỹ đã động tay động chân để Xà tôn giả có thể luyện chế ra đan dược cấp thánh.
Bạch Đồ Gian khá hiểu biết về Xà tôn giả.
Trình độ của y mà muốn luyện chế đan dược cấp thánh thì còn xa lắm.
Phải theo dõi vấn đề này sát sao mới được.
Ngay từ lúc xuất hiện đã thấy Mục Vỹ rất kỳ lạ rồi.
Bây giờ nhìn lại, co vẻ như hắn đang từng bước tiếp cận trung tâm Thiên Kiếm Sơn!
Một bên khác, trong đám đông là Chu Kiệt được một đám đệ tử ngoại môn vây quanh.
Trong vòng nửa năm ở tại Xà Tôn Phong, hắn ta đã đột phá cảnh giới Linh Huyệt, đồng thời bước chân vào ngoại môn.
Và nhờ có thân phận của Xà tôn giả và Mục Vỹ, Chu Kiệt như cá gặp nước trong ngoại môn, suốt ngày được đám đệ tử ngoại môn kính cẩn đi theo nịnh hót, không ai dám bắt nạt.
Cao cao tại thượng, cuộc sống cứ như là mơ.
Chu Kiệt không ngờ việc một bước lên trời sẽ xảy ra với Mục Vỹ.
Nước đi này quá sướng, hắn ta không muốn đi lại đâu!
"Chu huynh, chúc mừng nha chúc mừng nha, ha ha! Mục sư huynh đang trên đà nổi tiếng, huynh lại là người của huynh ấy, sau này phải giúp đỡ bọn đệ nhiều nhé!"
"Đúng đó đúng đó, bây giờ ai mà không biết Mục sư huynh là huynh đệ tốt của huynh chứ".
"Hiển nhien rồi! Mục su huynh thanh Thiên Kiếm Tử, từ nay đau còn ai trên Thiên Kiếm Sơn dám làm gì Chu huynh".
Nghe những lời chúc mừng của đệ tử ngoại môn xung quanh, Chu Kiệt cười hớn hở, mặt mày vui vẻ vô cùng.
"Mục Vỹ, kể từ hôm nay, cậu chính là Thiên Kiếm Tử của Thiên Kiếm Sơn ta. Sau hôm nay, ta sẽ ban cho cậu một ngọn núi, cậu tự chọn đi nhé".
"À, cái đó ... Chưởng môn, không cần ban núi đâu. Xà Tôn Phong của ta lớn lắm, Mục Vỹ ở núi ta lâu ngày cũng quen rồi!", Xà tôn giả vội vàng lên tiếng.
Y không thể để Mục Vỹ đi.
Hôm nay thi đấu tự nhiên luyện ra được thánh đan, Mục Vỹ đi thì y biết làm sao.
"Chuyện này ... thế tạm thời như vậy đi!"
Thiên Ngọc Tử cười nhẹ, không để ý mấy.
Hiện giờ, Xà tôn giả đã có thể luyện chế thánh đan, Thiên Kiếm Sơn sẽ phát triển lớn mạnh lần nữa nhờ vào y.
Ông ta không muốn có xích mích gì với Xà tôn giả.
Đưa mắt về phía Thiệu Nguyên, lòng Thiên Ngọc Tử cực kỳ sầu muộn.
Nếu không tại vì Thiệu Nguyên ép buộc thì làm gì có chuyện ông ta bảo Xà tôn giả và Tất Vân Thao thi đấu với nhau, Tất Vân Thao đáng ra vẫn ở lại Thiên Kiếm Sơn rồi.
Thế là Thiên Kiem Son sẽ có một thầy luyện đan mười sao và một thầy luyện thánh đan rồi còn gì.
May mà Xà tôn giả không nổi giận.
Nếu không, e rằng Thiên Kiếm Sơn sẽ mất một thầy luyện thánh đan.
Như vậy chẳng phải sẽ bị cả tiểu thế giới Tam Thiên cười vào mặt sao?
Khi Xà tôn giả và Mục Vỹ trở lại, có không ít nữ đệ tử xếp hàng chờ trên Xà Tôn Phong.
Chẳng qua lúc này Xà tôn giả không có tâm trạng tình chàng ý thiếp với các cục cưng của mình nữa.
"Mục Vỹ, Mục lão đệ, Mục đại ca!"
Y vừa nói với Mục Vỹ vừa cười trong đau khổ: "Ta chỉ muốn thắng cuộc thi thôi chứ có muốn luyện chế ra thánh đan đâu! Sau này chưởng môn bắt ta luyện thánh đan nhưng không được thì sao đây?"
"Ông không luyện được thì ta giúp thôi!"
Câu trả lời nhẹ như lông hồng của Mục Vỹ làm Xà tôn giả há hốc mồm.
Nếu như lộ chuyện thánh đan không phải do chính y luyện chế ra, chắc Thiên Kiếm Ngọc sẽ cho y một nhát kiếm quá.
Hành động của Mục Vỹ trông có vẻ là vì giúp y được nở mày nở mặt nhưng thực tế là đẩy y đến sát rìa vách đá.
Mai này, y phải nghe lời Mục Vỹ răm rắp rồi.
Nếu không, ngộ nhỡ ngày nào đó chưởng môn yêu cầu thánh đan nhưng y không luyện chế được thì lộ tẩy như chơi.
Ít nhất phải bảo đảm Mục Vỹ luôn ở bên cạnh cho tới khi y trở thành thầy luyện thánh đan thực thụ.
"Ai bảo lúc nãy ông làm lộ thân phận của ta ngay trước mặt công chúng chứ?", Mục Vỹ bực bội lớn tiếng: "Ta đã nói lai lịch của mình cho ông, vì muốn né tranh kẻ thu nen ta moi co y ẩn nap trong Thien Kiem Sơn!'
"Sao phải sợ? Thiên Kiếm Sơn là thế lực hàng đầu tiểu thế giới Tam Thiên, cho dù ngươi bị nhiều người biết đến thì cũng đâu có ai dám gây chuyện với ngươi? Kẻ nào dám, ta giết hắn ngay!"
Xà tôn giả không quá coi trọng vấn đề này: "Hơn nữa, chưởng môn là cao thủ cảnh giới Vũ Tiên đã lĩnh ngộ kiếm tâm, đâu cần sợ!"
"Kiếm tâm? Lĩnh ngộ kiếm tâm là giỏi lắm chắc?"
"Chu gì nữa? Nguoi tuong mỗi đe tu dung kiem tren tiểu thế giới Tam Thiên đều lĩnh ngộ được kiếm tâm à? Ngang kiếm ý là giỏi rồi đấy".
"Vậy ư?"
Mục Vỹ cười khẩy, hai ngón tay khép lại chỉ vào một nơi, hơi thở hủy diệt tràn lan dữ dội.
"Nhìn đi, đây là gì?"
Sau chiêu song chỉ, Mục Vỹ nhìn Xà tôn giả với vẻ khinh thường.
"Kiếm ... kiếm tâm ... "
"Giết giết giết, giết cái đầu ông ấy!"
Mục Vỹ phẫn nộ quát: "Bắt đầu từ hôm nay, tên của ta sẽ là Vỹ Mộc. Đây là tên thật của ta, là thầy luyện đan, cũng là kiếm khách kiêu hùng!"
"Được thôi, không thành vấn đề. Ta bịa ra một câu chuyện là chưởng môn tin thôi. Không sao!"
"Nhân luc tin tức chưa bị lan truyền quá xa thì lo mà làm đi!", Mục Vỹ vội vàng ra lệnh.