“Xà Tôn, lần này ta có thể cho ông xem ta luyện đan, học được thứ gì thì tuỳ ông. Bách Khiếu Hối Hồn Đan mạnh hơn đan dược thập phẩm, nhưng vẫn kém đan dược cấp thánh hạ phẩm một chút. Tuy nhiên, nếu ông có thể nhìn ra sự đặc biệt trong cách luyện đan của ta thì chắc chắn có thể dễ dàng thắng được Tất Vân Thao kia!"
"Được!"
Xà Tôn xắn tay áo lên, đôi mắt sáng rực nhìn Mục Vỹ.
"Sao lại nhìn ta như thế?", trông thấy ánh mắt này của Xà Tôn, Mục Vỹ rụt cổ lại nói: "Ta không thích ông đâu, đừng có nghĩ bậy bạ!"
"Biến, ta mới không thích ngươi thì có!"
Đốt lò, tăng nhiệt, có thiên hoa trong tay, đương nhiên Mục Vỹ có thể thực hiện các thao tác này vô cùng thành thục.
Nhưng khi nhiệt độ tăng cao, động tác của Mục Vỹ cũng nhanh theo, nhưng hành động này của của Mục Vỹ lại có ý nghĩa khác với Xà Tôn.
Nhanh!
Chuẩn!
Chính xác!
Dù Xà Tôn tự nhận mình là một thầy luyện đan mười sao và rất thuần thục khi lấy lượng thuốc, nhưng so với Mục Vỹ thì y thấy mình còn kém hơn rất nhiều.
Sự cách biệt này nắm ở bản chất!
Một lát sau, trán Mục Vỹ đã mướt mồ hôi.
Bây giờ, hắn đang bị hạn chế về thực lực, nếu không chắc chắn có thể dễ dàng luyện chế được loại đan dược này.
Song, cách làm và tốc độ này cũng đủ khiến Xà Tôn phải hốt hoảng rồi.
Khi đan dược đang được nâng cấp, nguyên liệu và cách xử lý cũng phức tạp hơn, thậm chí nhiều lúc muốn luyện chế một viên đan dược thập phẩm phải miệt mài cả tháng trời mới thành công được.
Ngày hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, một hương thơm ngào ngạt đã toả khắp đại điện của Xà Tôn, sau đó lan ra cả quần thể núi của Thiên Kiếm Sơn.
Các đệ tử vừa ngửi thấy mùi thơm này, lập tức thấy vô cùng thư thái, tinh thần phấn chấn hơn hẳn.
"Đan dược nào mà thơm thế!"
Một bóng người mặc áo bào đen đứng hít hà trên một đỉnh núi rồi kinh ngạc cảm thán.
"Kiếm sử Thiệu Nguyên, ít nhất thì đây cũng phải là đan dược thập phẩm thượng hạng so với các loại cùng cấp, ai có thể luyện chế ra loại đan dược này ở Thiên Kiếm Sơn vậy?”
“Ngoài Xà Tôn ra thì chẳng còn ai nữa!"
Nghe thấy thế, người đàn ông mặc áo bào đen ngẩn người.
"Tất tiên sinh đừng lo, chắc y đang nghịch linh tinh gì đó thôi, chứ kỹ thuật luyện đan của y sao sánh với ngài được!"
"Ừm!", Tất Vân Thao gật đầu nói: "Lão phu tự thấy nếu không bàn đến đan dược cấp thánh thì không ai có thể luyện chế đan dược thập phẩm bằng ta được!"
"Đương nhiên rồi!", Thiệu Nguyên đứng bên cạnh cười lớn.
Một khi Xà Tôn thua Tất Vân Thao trong cuộc thi luyện đan thì y sẽ không còn mặt mũi nào ở lại Thiên Kiếm Sơn nữa, đến lúc ấy, Mục Vỹ mất đi chỗ dựa thì chỉ còn một con đường chết thôi!
Ông ta đang rất mong chờ ngày ấy.
Trên Xà Tôn Phong lúc này.
“Thành công rồi à?"
"Chưa!"
"Còn thiếu một bước cuối cùng nữa, keo tụ!"
Keo tụ?
Xà Tôn ngẩn ra, y chưa nghe thấy từ này bao giờ.
“Đúng vậy, keo tụ, khi sắp luyện đan xong, nếu mở lò quá nhanh hoặc quá chậm thì sẽ làm mất dược tính của đan dược, nhất là đan dược có cấp bậc cao, chỉ lơ là một cái là mất một phần một trăm hay thậm chí là một phần mười công dụng luôn".
Một phần một trăm ... thậm chí một phần mười!
Xà Tôn đờ người.
Đan dược thập phẩm mất một phần trăm công dụng thì chỉ bằng vài trăm viên đan dược lục phẩm, thất phẩm.
"Khi ông thi đấu với Tất Vân Thao, chắc chắn cả hai sẽ chọn loại đan dược mà mình quen thuộc nhất. Dẫu sao cách luyện đan cũng rất quan trọng, các ông sẽ không thể dùng chung cách được, vì thế chắc cả hai sẽ luyện chế đan dược sở trường của mình, sau đó tính điểm bằng màu sắc và công dụng".
“Nếu cùng cấp thì đọ về màu sắc, còn khác cấp thì phải xem đan dược của ai hấp dẫn hơn!"
Mục Vỹ cười nói: "Ta tin Thiên Ngọc Tử có thể đoán được điều này. Ta nói cho ông biết, ông đã lén xem ta luyện đan nửa năm nay rồi, mấy ngày tới ông hãy luyện đan theo quy tắc ấy, ta sẽ quan sát để nhắc nhở ông".
“Thôi, ông không còn nhiều thời gian đâu, thắng hay thua là do ông cả đấy!", Mục Vỹ cười nói: "Mấy hôm tới, ta sẽ bế quan để tập trung tiêu hoa Bách Khiếu Hoi Hon Dan, lan sau gap lai, ong co the nhin thay con ngưoi that của ta rồi!"
“Ừm!"
Dứt lời, Xà tôn giả đứng cạnh lò luyện đan, nghiêm túc nhớ lại những gì Mục Vỹ vừa nói cùng các lĩnh ngộ trong thời gian qua.
Càng nghĩ, Xà Ton cang thay cac lĩnh ngo của Mục Vỹ trông co vẻ không có ý nghĩa gì, nhưng nghĩ kỹ mới thấy được sự tuyệt diệu của nó!