Mục Vỹ cười lớn nói: "Bộ Bách Luyện Cốt Quyết này, huynh cầm về mà luyện. Cơ thể mập mạp có thể là trở ngại khi huynh luyện kiếm, nhưng nó cũng có thể biến thành ưu điểm của huynh. Nếu huynh tin ta thì cứ tu luyện theo pháp quyết này, chắc chắn nó có thể biến khuyết điểm của huynh thành ưu điểm".
"Được!"
Chu Kiệt cẩn thận nhận lấy cuốn pháp quyết, đôi mắt sáng lên.
Có lẽ hắn ta cũng không ngờ bộ Bách Luyện Cốt Quyết này có thể giúp hắn ta trở thành một bá chủ nổi danh lừng lẫy ở tiểu thế giới Tam Thiên sau này.
Đêm đến, Mục Vỹ ngồi ngay ngắn trên giường, tập trung lĩnh ngộ những sức mạnh gần đây đạt được.
Hắn có thể cảm thấy dù hắn phải bắt đầu lại từ đầu do bị lưỡi đao không gian gây tổn thương đến kinh mạch và xương cốt, nhưng hắn đã lĩnh ngộ thêm một tầng kiến thức mới, điều này lại có tác dụng rất lớn trong việc nâng cao thực lực của hắn.
Không phải nâng cao thân xác, mà là hồn phách!
Bước chuyển thứ hai trong cảnh giới Tam Chuyển là Chuyển Hồn, bước thứ ba là Chuyển Phách, có lẽ sau lần hồi phục này, hắn sẽ tiến vào bước chuyển thứ hai vô cùng dễ dàng.
Một đêm qua đi, ngày hôm sau, Mục Vỹ dẫn Chu béo tới núi của Xà Tôn.
Trước kia, nơi này từng là chỗ an toàn nhất với Chu béo.
Nhưng sau này, sau khi Mục Vỹ chuyển đến đây và xin được ba viên đan dược của Xà Tôn, cuối cùng luyện chế ra Ngưng Kinh Ngọc Lộ Đan, tu vi của hắn đã khôi phục tới cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười.
Cuối cùng, cảnh giới của hắn đã tăng lên dần dần.
Nhưng thực lực hiện giờ của Mục Vỹ lại vượt xa các đệ tử nội môn bình thường, điều này khiến Thiệu Nguyên thấy rất khó hiểu.
"Chưởng môn, Xà Tôn đã tự ý đưa Thiên Kiếm Lệnh của người cho Mục Vỹ, một đệ tử nội môn nhỏ bé. Việc này đúng là hồ đồ, mong chưởng môn hãy ban lệnh thu hồi lệnh bài lại ạ!"
Thiệu Nguyên mặc trường bào, cung kính nói trên Thiên Kiếm Phong.
Trước mặt ông ta là một người đàn ông nho nhã mặc trường sam màu trắng đang chắp tay sau lưng, đôi mắt nhằm nghiền, gương mặt tuấn tú mỉm cười.
"Thiệu Nguyên, chuyện này rõ ràng tại Thiệu Khang ỷ thế bắt nạt người khác, dù là đệ tử tạp dịch thì họ cũng có tôn nghiêm của mình, chuyện về sau thì ta nghĩ không cần phải nói nữa!”
Thiên Ngọc Tử mở hé mắt, nói: "Cách giải quyết sau đó của Mục Vỹ đúng là hơi quá đáng, nhưng hắn là người mà Xà Tôn ưng ý, ta cũng không tiện phạt, ông hiểu chứ?”
"Nhưng thưa chưởng môn, dạo này, Xà Tôn ngày càng có những hành động càn rỡ trong tông môn. Hiện giờ, không một nửa thì cũng quá hai phần nữ đệ tử của môn phái ta đã phát sinh quan hệ với y, chuyện này không thể dung túng mãi được! Nếu không các nam đệ tử của môn phái đều mọc sừng hết hay sao?"
“Khụ khụ ... ”
Nghe thấy vậy, Thiên Ngọc Tử gượng gạo ho khan vài tiếng.
Thiệu Nguyên cũng là trưởng lão của môn phái, thực lực khá mạnh, song trước kia, thê tử của ông ta cũng có quan hệ mờ ám với Xà Tôn, vì thế ông ta luôn rất ghét y.
Nhưng chuyện đó là do đôi bên cùng tự nguyện, ông ta chỉ có thể nhắc nhở Xà Tôn, mà y thì nào có lọt vào tai.
Tuy nhiên, dẫu sao Xà Tôn cũng là thầy luyện đan mười sao, nếu không có y thì Thiên Kiếm Sơn sẽ gặp hạn chế để phát triển vững mạnh.
“Thế này đi, dạo này có một vị cao nhân đã đến Thiên Kiếm Sơn ta, đây cũng là một thầy luyện đan mười sao, ta sẽ nghĩ cách giữ người đó lại để so tài với Xà Tôn. Nếu Xà Tôn thua thì y cũng chẳng còn mặt mũi nào ở lại đây nữa đâu, ông thấy sao?"
"Vậy thì làm theo lời môn chủ ạ!"
Thiệu Nguyên chắp tay, cười nói: "Không biết người đó đến từ đâu và tên gì
a̱?”
“Người này phiêu lưu khắp nơi, bay gio muốn ổn đỉnh nên chọn Thiên Kiếm Sơn ta, tên là Tất Vân Thao, nếu rảnh thì Thiệu trưởng lão có thể gặp mặt một chút!"
“Vâng!"
Thiệu Nguyên đầy hân hoan rời đi.
Chỉ cần có đối thủ thì địa vị của Xà Tôn ở Thiên Kiếm Sơn sẽ không còn quá quan trọng nữa.
Đây chính là điều mà ông ta mong đợi nhất.
Chỉ cần Xà Tôn thất thế thì Mục Vỹ chết là cái chắc!
Cùng lúc đó, Xà Tôn đang tóc tai bù xù, bừng bừng lửa giận đi qua đi lại trên núi của mình.
"Tức chết đi mất!"
Y cứ đi qua đi lại, mặt mày thì bực dọc.
"Sao thế hả lão dê xồm?"
Thấy Xà Tôn đang bốc hoả, Mục Vỹ tuỳ ý hỏi: “Hay có nữ đệ tử nào cho ông leo cây à?”
“Ai dám chứ?"
Xà Tôn hậm hực nói: "Ta vừa nhận được tin là Thiên Ngọc Tử đã chiêu mộ được một thầy luyện đan mười sao ở đâu đó, để cho so tài với ta, thể chẳng là công khai đuổi ta đi à?"
"Sợ cái mông!", Xà Tôn hừ nói: "Nửa năm qua, ngươi cũng biết trình luyện đan của ta thế nào rồi mà, không phải ta bốc phét đâu. Được rồi, đến đi, ta đập chết luôn!"
Dứt lời, Xà Tôn thấy Mục Vỹ vẫn ngồi im tại chỗ nhìn đống dược liệu, y không nói gì nữa, mặt đỏ lên rồi ho khan vài tiếng, định nói gì đó lại thôi.
"Có gì thì ông nói đi!"
Mục Vỹ ngẩng lên, cười nói.