Mục Thần

Chương 667: Bắt lấy Mục Vỹ



Dần dần, mọi người phát hiện khí thế của hắc long trội hơn hẳn. Trong quá trình chuyển động, nó nuốt luôn hư ảnh cự kiếm vào trong bụng.

Vầng sáng trắng dần bị hào quang đen kịt nuốt chửng, tâm trạng những người bên dưới trở nên nặng nề.

Tình thế ... không ổn chút nào!

Bành ...

Tiếng nổ vang trời xé toạc bầu không khí tĩnh lặng, ai nghe thấy âm thanh chát chúa ấy cũng đau hết cả tai.

Sau khi hắc long nuốt quầng sáng trắng, thân thể nó dần dần nứt nẻ, một tia sáng rực rỡ đâm thủng người nó phát ra ngoài.

"Phut!"

Người Vỹ Thăng Không run lên, lão ta phun một ngụm máu lớn và uể oải đi trông thấy. Đáng ngạc nhiên là bề mặt cơ thể lão cũng xuất hiện vết rách giống hắc long.

Vết rách chậm rãi lan rộng, tiếng rắc rắc vang lên liên hồi.

Khung cảnh này làm những người xung quanh cực kỳ ngạc nhiên.

Mục Vỹ thu kiếm, mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mắt mặc cho tia máu tràn ra khóe miệng.

Bành bành bành ...

Trong giây lát, toàn thân Vỹ Thăng Không bung tét ngay trước mặt Mục Vỹ. Một cú nổ kinh thiên động địa.

Cảnh tượng trước mắt thực sự gây chấn động rất lớn đối với bọn họ.

Vỹ Thăng Không ... thua rồi!

Cú lật ngược này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của họ.

"Tất cả thành viên của Vỹ Minh nghe lệnh, hễ ai đè đầu cưỡi cổ người Vỹ Minh ta, sỉ nhục người Vỹ Minh ta, xúc phạm người Vỹ Minh ta thì giết, không chừa một mống!"

Mục Vỹ lau máu bên khóe miệng rồi trầm giọng quát.

"Rõ!"

Sau tiếng đáp hào hùng, đội quân hàng triệu người bên dưới xông pha ra trận.

Nhưng các chiến sĩ, chỉ huy của bốn thế lực lớn và ba khu vực đã bị giết, bọn họ nào dám ham chiến, ai cũng xoay người chạy tán loạn.

Nhưng làm gì có chuyen người của Vỹ Minh, Lôi Thần Cốc và điện Tam Cực bỏ qua.

Âm thanh đao kiếm đâm vào da thịt càng lúc càng vang dội.

Nhìn cảnh tượng này, Mục Vỹ nhếch mép.

Mọi chuyện đã kết thúc rồi!

Vỹ Thăng Không đã chết, chưa bao giờ hắn thấy nhẹ lòng như lúc này.

Vù vù ...

Tuy nhiên, đang lúc ai cũng cho rằng sự việc đến đây là chấm dứt thì tiếng vù vù truyền đến, gió thổi vút qua bầu trời Vỹ Thành.

Một bóng dáng thình lình hiện ra giữa không trung.

"Ngươi là ai?"

Người vừa đến mặt chiếc váy dài màu trắng, những đường cong lả lướt ẩn giấu sau chiếc váy đầy yêu kiều.

Mái tóc dài như thác nước xõa tung sau gáy. Trên dung nhan mỹ lệ ấy là sự kết hợp của xinh đẹp, tao nhã và cao quý.

Sự xuất hiện của người này làm tất cả đều sửng sốt.

Lôi Chấn Tử ngẩn ra một lát rồi tiến lên, cất tiếng: "Vỹ Tâm Dao, mười mấy năm không gặp, cô vẫn giống như ngày xưa".

Vỹ Tâm Dao!

Mẹ của Mục Vỹ?

Nhưng gương mặt Mục Vỹ không thay đổi chút nào khi thấy nữ tử có bề ngoài động lòng người trước mắt. Hắn chỉ nhìn bà ấy với đôi mắt lạnh lùng không cảm xúc

Cứ như thể người đang đứng đối diện là người lạ vậy.

Trên thực tế, đúng là hắn chẳng quen biết gì với Vỹ Tâm Dao.

Mục Vỹ tiếp nhận thân thể, chấp nhận mọi ý thức của Mục Vỹ kia không có nghĩa rằng hắn có thể chấp nhận người đó.

Về Mục Thanh Vũ, có thể nói ông ấy trở nên thân thuộc với hắn ngay từ khi ở đế quốc Nam Vân, hy sinh nhiều điều cho hắn. Nhưng giờ ông ấy đã mất tích rồi.

Chính vì Muc Thanh Vũ that long xem han nhu con trai ruot thịt, lại them hắn đã tiếp thu trí nhớ và cảm xúc của Mục Vỹ kia nên trong lúc vô tình cũng xem ông ấy như phụ thân mình.

Còn nữ tử đang đứng đó, từ trước đến giờ chưa lần nào Mục Vỹ gặp bà ấy nên chẳng có một chút tình cảm gì ở đây.

Hắn tin rằng dù bản thân không đoạt xá, Mục Vỹ kia khi gặp mẹ mình cũng vô cảm như vậy thôi.

"Vỹ Tâm Dao? Không quen!"

Mục Vỹ lắc đầu, đáp xuống đất. Hắn đứng trước Vỹ Thành nhìn tòa thành trì rộng bao la này, im lặng không nói gì.

"Vỹ Nhi ... "

Biểu hiện của Mục Vỹ làm khuôn mặt Vỹ Tâm Dao trở nên tái nhợt, trông bà ấy buồn bã vô cùng.

Nhưng Mục Vỹ chỉ chăm chú nhìn đại trận với ánh mắt đầy dịu dàng.

"Tiểu nha đầu, không ngờ muội that sự đã chuyên tâm nghiên cứu trận pháp!"

Mục Vỹ mỉm cười, tình yêu thương đong đầy trong mắt hắn.

Trước đây hắn có đưa cuốn "Ba mươi ba Thiên Bách Trận Đồ" cho Vương Tâm Nhã, không ngờ cô ta lại tự học thành tài.

"Hẳn kẻ đã bắt Tâm Nhi đi là người của Vạn Trận Tông trong tiểu thế giới Tam Thiên rồi. Chắc là muốn lợi dụng thiên phú trận đạo của của Tâm Nhi đây!'


Mục Vỹ không biết cụ thể thế nào nên cần hỏi lại bọn Mặc Dương.

Vỹ Tâm Dao đứng trên trời nhìn theo hành động của hắn, không nói một lời.

Song, Mục Vỹ vừa bước vào trong Vỹ Thành thì tiếng ầm ầm bỗng vang lên, cả mặt đất rung chuyển dữ dội.

Trong nháy mắt, một cái móng vuốt đen kịt nhô ra khỏi mặt đất rồi bắt lấy Mục Vỹ. Sức mạnh lớn đến mức hắn không tài nào chống cự nổi.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv