Bốn con chữ như rồng bay phượng múa trên tấm hoành phi của cung điện màu máu đó đâm thẳng vào tim của Mục Vỹ, khiến hắn hoàn toàn phát điên.
"Mộ của Huyết Tôn!"
Mấy chữ lớn này đã khiến hắn quay cuồng và suy sụp.
"Huyết Kiêu, Huyết Kiêu, ta không tin là đệ đã chết, ta không tin!"
Mục Vỹ điên cuồng gào lên, đôi tay nắm chặt, đầu ngón tay rớm máu, một lát sau, toàn bộ sức mạnh trong cơ thể hắn đã bùng nổ rồi bay về phía cánh cửa lớn của cung điện.
Nhưng cánh cửa vẫn đóng im lìm.
Dù Mục Vỹ đã dùng hết sức, nhưng vẫn không thể mở được cánh cửa của đại điện đó.
Chưa bao giờ hắn thấy hận bản thân mình như lúc này, hắn hận mình bất tài, hận mình yếu ớt.
"Tru Tiên Đồ, mau ra đây!"
Giọng nói lạnh lùng của Mục Vỹ chợt vang lên.
"Có chuyện gì thế? Hoang khí lần trước không đủ để ta lại tiếp tục hao một lượng lớn sức lực để nói chuyện với ngươi đâu, ngươi ... "
"Mở cửa cung điện này ra cho ta!"
"Này, này! Ta không phải là hộ vệ của ngươi đâu, cùng lắm chúng ta chỉ có mối quan hệ hợp tác thôi, đừng có mà ra lệnh cho ta!", Tru Tiên Đồ bực bội nói.
“Giờ có mở hay không đây?"
Mục Vỹ lạnh giọng nói: "Ta biết ngươi có thể làm được việc này, vì ngươi có lai lịch bất phàm, nhưng bây giờ ngươi đang tồn tại trong đầu của ta. Cho nên ta nghĩ không phải chúng ta đã thành một thể rồi sao?"
"Ngươi mạnh thì ta cũng mạnh, ngược lại ta mà làm sao thì ngươi cũng đừng hòng sống, rõ chưa?"
"Ngươi uy hiếp ta?"
"Đúng! Ta đang uy hiếp ngươi đấy, nào, có mở hay không đây!", Mục Vỹ lạnh giọng quát.
Mục Vỹ không biết ai đã xây dựng cung điện này, nhưng đây là mộ phần của Huyết Kieu. Với thực lực hiện giờ của hắn thì đừng mơ đến chuyện có thể mở cửa ra được.
Vì thế, hắn đành phải nhờ đến sức mạnh của Tru Tiên Đồ!
“Không!"
Tru Tiên Đồ cứng miệng đáp.
Rất rất lâu về trước, sự tồn tại của nó chính là điều mà bao người ao ước.
Thế mà Mục Vỹ dám ra lệnh cho nó!
“Không mở chứ gì?"
Mục Vỹ nhìn Tru Tiên Đồ rồi lạnh lùng hỏi lại.
Tiếp theo, hắn giơ tay lên, khí tức thiên địa điên cuồng trào dâng mãnh liệt, toàn bộ sức mạnh trong cơ thể hắn cũng bùng nổ.
Chín tầng hồn đàn vang lên tiếng rắc rắc rồi nứt ra.
"Ngươi làm gì thế hả? Nếu tiếp tục là chết đấy, biết không?", Tru Tiên Đồ kinh ngạc hỏi.
"Ngươi không giup thì ta se tự làm nổ hồn đàn của mình để mở cửa, ta muốn biết tại sao người huynh đệ của mình lại chết, là ai đã hại đệ ấy!”
"Dừng tay, dừng lại ngay! Ta giúp, ta giúp ngươi!"
Tru Tiên Đồ sợ rồi, nếu Mục Vỹ mà chết thật thì nó cũng toi đời luôn, vì thế nó không thể để Mục Vỹ chết được.
“Nhanh!"
Mục Vỹ lạnh giọng nói.
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, Tru Tiên Đồ đã chuyển động trong đầu hắn, một luồng sức mạnh đặc biệt đang cuộn dâng trong người hắn.
Một lát sau, Mục Vỹ đã vận dụng các sức mạnh ấy rồi tung một chưởng ra.
Két ...
Một tiếng động vang lên, cánh cửa của cung điện màu máu đã mở toang.
Nhưng nước sông máu lại bị chặn ở ngoài, Mục Vỹ cất bước tiến vào bên trong.
Uỳnh một tiếng, ngay sau khi Mục Vỹ đi vào, dường như cả cơ thể hắn đã mất hết sức lực.
Nhưng chỗ cửa lớn đại điện không có gì cản đường hắn, hắn cứ thế đi vào trong.
Nhưng bước đi này sắp lấy mạng của hắn!
Mục Vỹ ngước nhìn lên phía trước rồi chợt sững người, vì toàn thân hắn gần như đã tê cứng.
Hắn cất từng bước đi vào giữa đại điện, sau đó khuỵ gối, rồi quỳ sụp xuống.
Có một bóng người đang ngồi nghiêm chỉnh ở giữa đại điện.
Người đó mặc một chiếc áo choàng màu đỏ máu, gương mặt sắc nét, đôi mắt sáng ngời, giữa vùng lông mày có nét ung dung tự tại, thể hiện quyền uy coi thường thiên hạ.
Đôi tay người đó đặt gọn trên gối, sau đó nghiêm nghị nhìn lên phía trước.
“Huyết Kiêu ... "
Tuy da thịt của người này vẫn còn nguyên vẹn, nhưng lại không còn thở nữa, Mục Vỹ trào nước mắt.
Đã chết!
Người huynh đệ tốt nhất ngày xưa của hắn đã chết rồi!
"Khốn kiếp, tên khốn này! Sao đệ có thể chết ở đây hả? Lẽ nào đệ đã quên tất cả những gì từng nói với ta rồi sao?"
Mục Vỹ gào lên.
Nhưng dường như thi thể đang ngồi yen ở phía trước lại đứng dậy rồi mỉm cười nhìn hắn.
“Ca, đại thế giới Vạn Thiên không phải là mục tiêu của đệ, đệ chỉ muốn sống vui vẻ ở tiểu thế giới Tam Thiên thôi".
"Ca, nhất định huynh phải gây tiếng vang lớn ở đại thế giới Vạn Thiên nhé! Sau này nếu có ai ở đây dám bắt nạt đệ, đệ sẽ hô lớn lên, rồi huynh phái một trăm nghìn tiên binh đến giúp đệ, thế thì oách phải biết!"
“Mà huynh nhất định phải dẫn đệ đi ngao du thiên hạ nhé! Dù đệ không nỡ rời xa tiểu thế giới Tam Thiên, nhưng vẫn muốn đi ngắm nhìn thế giới rộng lớn, hơn nữa đệ còn muốn thấy vẻ uy phong của huynh!"
"Ca ... "