Cùng thời điểm đó, trong Lôi Thần Cốc, Tước Nhất Minh và Tước Nhất Kiệt của Thánh Tước Môn cũng vừa hay tin.
"Hừ, hai năm vừa qua bọn Ma tộc cứ nhắm vào chúng ta, lần này lão tử nhất định phải chơi bọn Đại A Ma một vố cho đỡ tức mới được".
Tước Nhất Kiệt vừa nhận được tin tức là quát tháo ngay.
"Thôi cứ cẩn thận cho lành!"
Tước Nhất Minh khuyên can: "Hiện nay Trung Châu không còn hỗn loạn như lúc chúng ta mới đến nữa, cẩn thận cho khỏi có bất trắc. Các thế lực lớn không đơn giản như bề ngoài đâu".
"Ta biết, nhưng ta không nuốt trôi nổi cục tức này!"
Tước Nhất Kiệt đanh mặt siết chặt tay. Có bao giờ một thiên tài Thánh Tước Môn như gã ta phải chịu ấm ức thế này đâu?
"Nuốt không trôi cũng phải nuốt. Chưa kể, long mạch đã hiển lộ trên Đông Hoang, chắc chắn không phải chỉ có mình Thánh Tước Môn chúng ta đi. Lúc đó sẽ hay ho lắm đây".
Tước Nhất Minh cười nhẹ, trong lòng thầm tính toán.
Chuyện long mạch xuất hiện đã được lan truyền khắp Trung Châu với tốc độ nhanh đến chóng mặt. Ai cũng thấy có vẻ những phe phái lớn sắp rục rịch trở lại rồi
Vỹ Thành, Vỹ Minh.
Với việc dựa vào điện Khiếu Nguyệt để mở rộng quy mô cũng như sáp nhập với những lực lượng còn sót lại như thánh địa Trì Dao và bốn thế lực trên hạng nhất, hai năm qua Vỹ Minh đã phát triển vượt bậc.
Hiện tại Vỹ Thành chỉ là một thành trì nhỏ với dân số khoảng một triệu người, nhưng tòa thành trì này lại là đầu mối của gần một nửa các cuộc giao dịch, buôn bán đan dược và linh khí trên toàn bộ Trung Châu.
Ngoài ra, nhìn từ xa sẽ thấy rằng kiến trúc của điện Khiếu Nguyệt và tòa nhà được xây dựa trên đó dường như có liên quan với nhau, trông rất kỳ diệu.
Giờ phút này, các bô lão của Vỹ Minh như Mặc Dương, Vạn Vô Sinh và Lâm Hiền Ngọc đang ngồi nghiêm chỉnh trong đại sảnh điện Khiếu Nguyệt.
"Chắc han mọi người cũng nghe thấy tin đồn long mạch mà bốn thế lực mải miết kiếm tìm đã hiện diện trên Đông Hoang rồi, họ sẽ phái người đi cho xem".
Tần Mộng Dao trong bộ váy dài màu xanh biếc đứng trên cao, lạnh lùng nói: "Vy Minh có nên xuất phat đến Đông Hoang som không, ta muốn nghe ý kiến của mọi người".
"Đương nhiên phải đi rồi!"
Vạn Vô Sinh lên tiếng ngay: "Lúc trước chính bọn súc sinh này là thủ phạm khiến Mục Vỹ bỏ mạng, đến bây giờ Vỹ Minh chúng ta đã vươn mình trỗi dậy một lần nữa, lão tử cũng đã đến cảnh giới Chuyển Thể, không đi sao được. Có giết bọn khốn nạn kia mới xoa dịu được nỗi căm phẫn trong lòng chúng ta!"
Vạn Vô Sinh điên tiết nói. Ai cũng thấy được sự phẫn nộ của ông ta.
"Sư nương, chuyện của sư phụ là cái gai trong lòng tất cả chúng ta. Dù không biết rốt cuộc thứ mà bốn thế lực lớn đang tìm là gì nhưng nếu có thể làm bọn chúng vấp chân thì chúng ta cứ làm thôi!", Mặc Dương cũng đồng tình.
"Không cần nhiều người vậy đâu!", Lâm Hiền Ngọc cho ý kiến: "Điều động mười mấy võ giả trên cảnh giới Niết Bàn đi là được rồi. Chúng ta đi chủ yếu chỉ để thừa nước đục thả câu thôi. Có khi bản thân bọn chúng còn không biết chí bảo mình hay nhắc đến là cái giống gì nữa là!"
Nghe xong lời nói của ba người, những người còn lại gật đầu.
"Vậy thì đi thăm dò Đông Hoang theo lời ba vị, nhưng mọi người phải đặt an nguy của bản thân lên hàng đầu, không được phép mạo hiểm".
Tần Mộng Dao vừa day thái dương vừa ra lệnh: "Vỹ Minh vừa hồi phục được hai năm, không thể bị vấp ngã thêm lần nào nữa".
"Rõ!
"Rõ!"
Mọi người khoát tay rồi lục tục rời đi.
Tần Mộng Dao ngồi ở chủ tọa thở dài, trên mặt hiện vẻ lo lắng.
Phải cần một nguồn nhân công và tài sản rất lớn để duy trì Vỹ Minh, cô lại chỉ có một mình, thật sự quá vất vả.
"Vỹ ca ... muội mệt quá ... "
Nhìn ra ngoài đại điện, Tần Mộng Dao than thở.
Trong Vỹ Minh ngày nay, Vạn Quỷ lão nhân đã tu luyện đến cảnh giới Chuyển Thể, bọn Mặc Dương cũng bước vào cảnh giới Niết Bàn cả rồi, thêm cả việc có thánh thú Tiểu Hắc trấn giữ nên chẳng ai dám trêu vào.
Nhưng nếu sự kiện hai năm trước tai diễn, Vỹ Minh vẫn sẽ không trụ chân được nổi.
Vũng nước lặng Trung Châu Đại Lục dần khuấy động, các thế lực lớn đều nhanh tay cử quân của mình đi.
Họ không biết thứ gì đang được cất giấu trong long mạch, nhưng tin chắc rằng đó là một món bảo bối hiếm có.
Nếu không thì bốn thế lực khổng lồ kia đâu thể nào chịu hao phí sức lực và tiền tài để phá vỡ phong ấn rồi phái vô số cao thủ đến Trung Châu tìm kiếm một cách trắng trợn như thế.
Còn về việc đó là bảo bối gì, tat nhiên những lực lượng hàng đầu trên Trung Châu sẽ không cam lòng từ bỏ cơ hội tìm kiếm rồi.
Tiếng gào rống thê lương vọng lên từ dưới đáy vực hun hút ngập tràn ma khí âm u như muốn làm người nghe thủng màng nhĩ.
Trong Ma Uyên sâu vô tận ấy là hàng loạt chiến sĩ Ma tộc.
Lúc này, ở tầng dưới cùng của Ma Uyên nơi hầu hết người Ma tộc hội tụ có một người với thân hình gầy trơ xương bị trói hai tay, hai chân trên vách tường.
Bên cạnh là Sát Minh khép hờ mắt, không nhúc nhích.
"Khi nào xử lý xong việc riêng, rảnh rỗi là hắn sẽ tới đây ngay. Thuần Dương Chí Vũ Thần Thể có phải là bất tử bất diệt đâu, ngu hết nói nỗi".
"Ngươi ... "
"Đến lúc này rồi còn mạnh miệng, để xem con vịt sắp chết như ngươi có thể mạnh miệng đến bao giờ!"
"Đến khi ngươi chết!"