Thấy Tinh Bình Thanh xông ra, Mục Vỹ vẫn đứng im tại chỗ bất động, còn mọi người ở xung quanh thì đều kinh ngạc tới mức đờ người.
Ma tộc đang rút lui cũng phải dừng bước để nhìn cảnh tượng này.
Thấy Tinh Bình Thanh sắp lao tới tấn công Mục Vỹ, một tràng tiếng chó sủa chợt vang lên.
Tiểu Hắc bất chợt xuất hiện như một tia sét màu đen.
Tieu Hac von be nhu ban tay, nó chui từ trong nguc Mục Vỹ ra, chạy lên trước rồi thoáng cái phồng lên to tướng, sau đó há miệng để lộ cái răng nanh ra.
Gâu gâu ...
Nó nhe cái răng nanh ra rồi cắn vào cánh tay của Tinh Bình Thanh.
“A .. "
Tinh Bình Thanh tức giận quát: "Con chó chết tiệt này! Biến, biến ngay!”
Bụp ..
Tiểu Hắc vồ thẳng vào mặt Tinh Bình Thanh, thanh trường kiếm màu xanh đó lập tức rơi xuống, Mục Vỹ bay đến rồi nhặt nó lên.
"Thiên khí hạ phẩm!"
Mục Vỹ mỉm cười, một nụ cười đầy sung sướng: “Đệ đệ của ngươi tặng ta thiên khí trung phẩm, mà ngươi chỉ có thiên khí hạ phẩm thôi à, keo kiệt thế”.
Nhìn Thất Tinh Đấu Thiên Bàn và kiếm Lạc Bích của mình trong tay Mục Vỹ, Tinh Bình Thanh lập tức nổi cơn tam bành.
Nhưng con chó đang đứng cạnh Mục Vỹ rồi trố mắt ra nhìn lại khiến y thấy hơi rụt rè.
"Này Tinh Bình Thanh, môn chủ của Thất Tinh Môn ngươi có nhiều con trai thật đấy! Bảo thêm vài tên nữa đến rồi tặng ta vài món thiên khí tiếp, để tăng uy lực cho Huyền Vũ Phi Thiên Trận của ta nhé".
Mục Vỹ mỉm cưoi rồi nhìn Tinh Bình Thanh.
"Ngươi ... chán sống rồi đúng không!"
“Gâu gâu ... "
Nhưng Tinh Bình Thanh vừa định tiến thêm một bước, Tiểu Hắc đã gầm gừ, sủa liên hồi.
Trông thấy dáng vẻ này của Tiểu Hắc, dường như Tinh Bình Thanh đã tỉnh táo hơn một chút, không dám manh động.
Con chó đen này trông khá kỳ quái, nó rất giống thánh thú Khiếu Nguyệt Thần Khuyển, nhưng lại không biết nói tiếng người.
“Đi thôi!"
Thấy con chó đen đó uy phong lẫm liệt đứng cạnh Mục Vỹ như một pho tượng, Tinh Bình Thanh chợt hô lên.
Đi?
Nghe thấy thế, người của Ma tộc ở một bên ngẩn ra.
Thất Tinh Môn hùng dũng mà phải rút quân vì một con chó ư?
Họ cứ ngỡ Thất Tinh Môn sẽ có bản lĩnh nào đó để phá đại trận, ai dè lại bỏ đi thế này.
"Tiếp đi chứ, sao lại bỏ về thế!"
Mục Vỹ nhìn Tinh Bình Thanh rồi lạnh lùng nói.
Hắn cầm kiếm Hắc Uyên trong tay, đôi mắt loé lên sát ý.
Hắn rất muốn biết tu vi của Tinh Bình Thanh này cao đến mức nào.
“Ta đã muốn đi, ngươi nghĩ mình cản được sao?"
“Sao không?"
Mục Vỹ lạnh mặt, tiến lên một bước rồi giơ tay lên.
Vù ...
Phụt!
Song, đúng lúc này chợt có một tiếng xé gió vang lên, đầu của Tinh Bình Thanh đã lìa khỏi cổ.
Máu tươi ở cổ y phun trào, tất cả mọi người đều run lên như thứ rơi xuống là cổ của chính mình.
“Mục minh chủ, cậu không ngại khi ta giúp cậu giải quyết hắn chứ?"
Một người mặc áo bào màu đen xuất hiện trên không trung, phiêu dật như một cơn gió, người đó nhìn Mục Vỹ rồi cười hỏi.
Vũ Thanh Mộc!
Thấy Vũ Thanh Mộc đến, Mục Vỹ cười khổ một tiếng.
Tên này đúng là khiến người ta bất ngờ!
“Mục minh chủ xa cách quá đấy! Chúng ta đã thống nhất là nếu gặp chuyện gì thì sẽ giúp đỡ nhau. Vỹ Minh đã kết giao với Vũ Tiên Môn ta, nhưng khi bốn triệu đại quân của Ma tộc tấn công thành Đông Vân, Vỹ Minh cậu lại chẳng cầu cứu Vũ Tiên Môn ta gì cả".
"Cầu cứu? Chưa tới mức ấy ... "
Mục Vỹ cười nói: “Đa tạ Vũ môn chủ quan tâm, đám người này chưa có tư cách ấy đâu".
“Kệ chứ! Ruồi nhặng mà cứ vo ve bên tai thì cũng khiến người ta đau đầu lắm", dứt lời, Vũ Thanh Mộc vung tay lên.
Giết!
Ngay sau đó, một đoàn quân đã ồ ạt tấn công từ phía sau đại quân của Ma
tộc
"Chết tiệt!"
Trông thấy đoàn quân đông đảo này, Tử Nặc chửi thầm một câu.
“Cô sợ gì chứ? Bốn triệu đại quân của Ma tộc ta mà không địch lại được đám người này à?”
Ma vương Tử Tước phẫn nộ nói: "Để ta!"
Vù vù ...
Nhưng lúc này lại có bốn tiếng xé gió vang lên.
Nhóm bốn người Phủ Thiên lập tức tấn công bốn ma vương.
Trông thấy cảnh này, Mục Vỹ đờ ra.
Lần đầu tiên, Mục Vỹ phải suy nghĩ nghiêm túc về lai lịch của môn chủ xuất quỷ nhập thần Vũ Thanh Mộc của Vũ Tiên Môn này!
Mà lúc đó, quân của Vũ Tiên Môn tấn công từ phía sau không hề sử dụng bom để giết đại quân của Ma tộc, mà dựa vào thực lực của mình.
Trông thấy các chiến sĩ của nhân loại chiến đấu ngu xuẩn như vậy, bốn ma vương Tử Nặc mỉm cười.
Nhưng sau đó, nụ cười trên mặt họ đã tắt.