Mục Thần

Chương 561: Bốn phong ấn lớn



Hôm nay, cả Trung Châu Đại Lục đã bị chấn động bởi một tin tức.

Chỉ trong một đêm, bảy mươi hai đảo nhỏ của đảo Thiên Tà ở phía Nam Trung Châu đã bị nổ tan, tất cả các hòn đảo đều biến thành những cột nước rồi bắn thẳng lên trời.

Hiện tượng kỳ lạ này đã khiến các thế lực lớn điên cuồng đi điều tra.

Mục Vỹ đang chuẩn bị ngưng tụ hồn đàn tầng bốn thì nghe được tin này, nhưng hắn chẳng mảy may quan tâm.

Tuy nhiên, Vũ Thanh Mộc đã đến tìm hắn.

"Đảo Thiên Tà có hiện tưởng lạ xảy ra, cậu không lo lắng gì à?"

Vũ Thanh Mộc vẫn giữ dáng vẻ điềm nhiên đó, như thể dù trời có sập xuống thì cũng không liên quan đến y.

"Ta phải lo lắng chuyện gì ư?"

Mục Vỹ nhấp một ngụm trà rồi cười nói: "Đảo Thiên Tà xảy ra chuyện lạ thì là chuyện của họ, người nên bận rộn là Quân Vô Tà mới đúng, liên quan gì đến ta đâu?”

"Tiểu tử này ... "

Vũ Thanh Mộc cười mắng: “Ta biết ngay cậu sẽ có thái độ này mà, nhưng để ta nói cậu nghe chuyện này, xem sau đó cậu có cuống lên không!"

“Ta nghĩ chắc cậu cũng biết, Trung Châu Đại Lục là một vùng đất mênh mông bất tận, nhưng cùng lắm cũng chỉ là một lục địa thôi, mà lục địa này lại không giống những nơi khác!"

“Có bốn lối thông hành ở Trung Châu Đại Lục, hàng chục nghìn năm trước, đã có một người vùng dậy phong ấn cả bốn lối đi này lại!"

"Khoan đã!"

Nghe thấy thế, Mục Vỹ chợt xua tay nói: "Huynh nói lại đi, bị ai đó phong ấn u?”

"Đúng vậy!"

Mẹ kiếp!

Mục Vỹ không nhịn được thầm chửi thề một câu.

Bảo sao hắn cứ thấy phong ấn ở thạch đài trong Ma Uyên và trên bức tường ngọc trong Lôi Thần Cốc quen quen.

Bốn phong ấn này đều do Mục Vỹ hắn tạo ra.

Nhưng sau khi tiến vào Trung Châu, hắn không hề phát hiện ra phong ấn nào cả.

Nhưng so với phong ấn mà hắn thi triển năm xưa thì hai phong ấn mà hắn nhìn thấy thực sự kém quá xa.

Phong an mà han để lại trong Ma Uyên năm xưa không có sự tồn tại của Vạn Kiếp Quy Hoa, hơn nữa phong ấn trong Lôi Thần Cốc cũng không có Cửu Thiên Dẫn Lôi Trì.

Hắn luôn đi tìm bốn phong ấn lớn đó, nhưng tình cờ đã gặp được hai cái.

Hàng chục nghìn năm đã trôi qua, phong ấn đó đã được người khác thay đổi hình thái, đến hắn cũng khó mà nhận ra được.

“Khụ khụ, huynh nói tiếp đi!"

Mục Vỹ ho khan vài tiếng rồi lại nhấp một ngụm trà.

“Bốn phong ấn lớn nằm ở Ma Uyên, Lôi Thần Cốc, thánh địa Trì Dao và nơi cuối cùng là đảo Thiên Tà".

"Đảo Thiên Tà?"

Mục Vỹ nhớ là mình không hề thiết kế phong ấn ở đáy biển.

“Hàng chục nghìn năm trước, đảo Thiên Tà vẫn chưa xuất hiện, bảy mươi hai đảo nhỏ cũng mới có cách đây mấy nghìn năm, nhưng phía bên kia phong ấn là gì thì không ai biết".

“Lần này, hai phong ấn lớn đã bị phá vỡ, xem ra những người ở phía bên kia của nơi phong ấn thứ ba cũng không chờ được nữa rồi".

“Không chờ được nữa u?"

Mục Vỹ hơi ngẩn ra.

“Đúng vậy! Ngày xưa, vị tiền bối có tu vi thông thiên đó đã phong ấn bốn lối thông hành lại để bảo vệ Trung Châu Đại Lục, còn rốt cuộc bảo vệ thứ gì ở đây thì ta cũng không rõ. Nhưng có một điều ta dám chắc là Trung Châu Đại Lục có thứ gì đó mà những người này muốn!"

“Khụ khụ ... "

"Cậu bị đau họng à?"

“Hả? Khụ khụ, đâu, không phải!"

Mục Vỹ mỉm cười gượng gạo, nếu Vũ Thanh Mộc biết hắn của bây giờ chính là vị tiền bối có bản lĩnh thông thiên ấy thì chắc sẽ kinh ngạc tới mức nhảy dựng lên mất.

"Nhưng theo thời gian, những nơi mà vị tiền bối ấy thiết kế phong ấn đều có các linh vật của tự nhiên tiếp cận. Ví dụ như Vạn Kiếp Quỷ Hoa trong Ma Uyên, Cửu Thiên Thần Lôi trong Lôi Thần Cốc, về sau những linh vật này mới tìm tới đó rồi ở lại".

Nói đến đây, Vũ Thanh Mộc thở dài một hơi: "Tu vi của vị tiền bối ấy đúng là tuyệt thế, không thì sao có thể dẫn dụ các linh vật của tự nhiên tìm tới chỗ có phong ấn được".

"Phải biết là bọn chúng đều có linh tính cả, chúng biết chọn nơi có lợi cho sự phát triển của mình để tiếp cận".

Nói đến đây, Vũ Thanh Mộc có vẻ nhìn về nơi xa xăm.

Còn Mục Vỹ chỉ muốn bật cười.

Bốn phong ấn mà hắn để lại năm đó chỉ là tiện tay thôi, nào có phức tạp như những gì y tưởng tượng.

"Vậy ý của huynh là ... "

"Vì thế chắc chắn có một thứ gì đó phi thường sắp xuất hiện ở bảy mươi hai đảo của đảo Thiên Tà. Bây giờ, cậu đang ở giai đoạn mấu chốt trong công cuộc đúc hồn đàn nên có thể đi một chuyến xem sao".

"Nhưng nếu phong ấn bị phá bỏ thì se có nhiều kẻ địch mạnh tới lắm ... "

“Bây giờ, Trung Châu đã loạn lắm rồi, càng nhiều người tới càng tốt. Nếu đã loạn rồi thì cứ kệ nó loạn thêm, như thế thì chung ta moi co the đuc nước beo cò".


Bây giờ, Vỹ Minh thật sự cần phải phát triển, còn hắn cũng cần nâng cao thực lực thêm, nếu chỉ vất vả tu luyện suốt ngày thì sẽ tiến bộ rất chậm.

“Thời gian này, cậu cứ đúc cho xong tầng hồn đàn thứ bốn đi. Chắc kiểu gì các thế lực lớn cũng tới, vì có sự xuất hiện của thiên hoa và Cửu Thiên Chân Lôi mà, chắc không ai chịu buông tay đâu".

"Ta biết rồi!"

Mục Vỹ gật đầu.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv