Cửu Thiên Dẫn Lôi Trì vô cùng nguy hiểm, bất kể là đệ tử hay trưởng lão, một khi đi vào bên trong thì đều không thể vượt quá nổi một ngày.
Bây giờ cũng chỉ có một mình lão tổ tông Lôi Chấn Tử của Lôi Thần Cốc là thường xuyên ở đây.
Cả Lôi Thần Cốc chỉ có một mình ông ta làm được điều này.
Vũ Thanh Mộc bước vào bên trong, các luồng sức mạnh sấm sét giáng từ trên cao xuống, tiếng đùng đoàng vang lên không ngừng, càng đi sâu vào bên trong thì lực sấm sét càng mạnh.
Đây chính là vị trí nguy hiểm nhất trong cốc.
Vũ Thanh Mộc đưa mắt nhìn lên phía trước thì thấy như một biển sấm sét thể lỏng.
Có một bóng người đang ngồi ngay ngắn trong biển sấm sét này.
Toàn thân người đó lập loè tia sét, tiếng xẹt xẹt vang lên không ngớt, các tiếng ầm ầm khe khẽ như đang nổ bên trong người đó.
Trông người đó như đã bị nhiễm sấm sét, như thể được sinh ra từ thế giới của những tia sét vậy.
"Kế hoạch của ông là trơ mắt nhìn hắn chết à?", Vũ Thanh Mộc nhìn bóng người ở phía trước rồi không nhịn được gào lên.
"Ta đâu có bảo để hắn chết, sự thật chứng minh, hắn chưa chết thì ngươi đã xuất hiện rồi".
"Nếu ta không đến thì sao?"
"Thì ta cũng không nhúng tay vào".
Ông lão mặc áo bào trắng có tiếng sấm vang lên trong cơ thể, ông ta ngước lên rồi nói: "Ta vốn không thể rời khỏi Cửu Thiên Dẫn Lôi Trì này, vì một khi làm vậy thì đừng nói là Lôi Thần Cốc, cả Trung Châu Đại Lục cũng sẽ bị huỷ diệt hoàn toàn".
"Lúc nào ông cũng nói vậy, lối vao Ma Uyên đã bị ta mở rồi, ông tưởng ta còn giữ lại phong ấn này sao?", Vũ Thanh Mộc nói: "Phong ấn ở Ma Uyên bị phá vỡ, Ma tộc đã tới xâm chiếm, nơi này kiểu gì cũng sẽ bị khai phá, lẽ nào ông không mong chờ điều sắp xảy ra sao?"
“Ngươi đã bị thù hận làm mờ đôi mắt rồi!"
Ông lão quát: "Ngươi hãy tỉnh táo lại đi, Trung Châu Đại Lục còn chưa đủ loạn hay sao mà ngươi còn định thêm dầu vào lửa nữa?"
“Loạn?"
Vũ Thanh Mộc cười lạnh nói: "Ta còn muốn nó loạn hơn nữa kìa, bởi nếu không thì sao hắn rối trí được? Ta sẽ không bao giờ quên mối thù năm xưa. Lôi Chấn Tử, ông cứ chờ đấy mà xem, cuối cùng Trung Châu Đại Lục sẽ trở thành một chiến trường hỗn loạn, không chỉ co Ma toc đau, mà nguoi cua tiểu thế giới Tam Thiên cũng sẽ đến. Lôi Thần Cốc của ông định chỉ lo cho thân mình là điều không thể đâu!"
Nghe thấy thế, Lôi Chấn Tử run lên.
"Hôm nay, ngươi đến đây là định phá hỏng phong ấn ở nơi này sao", Lôi Chấn Tử quát: "Ta sẽ không để người được như ý muốn đâu. Khó khăn lắm Trung Châu mới yên bình được mấy nghìn năm, nếu bốn phong ấn đều bị phá vỡ hết, ngươi có biết Trung Châu sẽ phải đối mặt với điều gì không?"
"Sẽ hoàn toàn hỗn loạn, Trung Châu Đại Lục đã yên bình mấy nghìn năm, đến lúc nên sục sôi lên rồi. Tất cả những chuyện này đều do hắn ép ta cả”, Vũ Thanh Mộc lạnh lùng nói: "Nỗi đau của mấy chục năm trước, bây giờ ông có thể hiểu được cảm giác của ta không? Khi ấy, ông đã làm gì? Ta tin tưởng ông như vậy, nhưng ông đã thế nào? Ông đã trơ mắt nhìn ta ... ”
Vũ Thanh Mộc chợt ngưng, sau đó bình ổn hơi thở nói: "Ta không muốn tranh cãi với ông nữa, ông có sự cố chấp của mình, ta có suy nghĩ của ta. Ông tưởng bốn đại phong ấn bị phá vỡ là do ta cố ý làm vậy sao? Đó là ý trời đấy, con người không thể chống lại được đâu".
"Ta không tin!"
"Tin hay không tuỳ ông, cứ chờ mà xem Trung Châu Đại Lục đại loạn đi".
Dứt lời, Vũ Thanh Mộc cất bước đi ra ngoài, vài bước sau đã ở bên ngoài cửa hang.
Thấy hai bóng người đi sát nhau ở phía xa, Vũ Thanh Mộc khẽ thở dài một hơi rồi biến mất.
“Vỹ huynh, nói thật cho huynh biết, Cửu Thiên Dẫn Lôi Trì vô cùng nguy hiểm, huynh phải thật cẩn thận đấy!" Lôi Kiệt mỉm cười nói: "Hàng trăm nghìn năm qua, chỉ có lão tổ tông đi vao Cửu Thiên Dẫn Lôi Trì mà có thể bình yên vô sự ở trong đó. Đến cốc chủ ở trong đó chưa nổi ba ngày cũng phải vội chạy ra, không thì lực sấm sét bên trong sẽ đánh ông ấy cháy xém ngay".
"Hả? Thế lão tổ tông của các ngươi ở trong đó làm gì?"
Nghe vậy, Lôi Kiệt chỉ mỉm cười chứ không trả lời.
“Phía trước là Lôi Thần Cốc rồi, ta nhận lệnh đưa huynh vào trong, huynh muốn ở trong đó bao lâu cũng được nhưng đừng cố quá!"
“Ùm, đa tạ!"
Thấy cảnh tượng sấm chớp cuồn cuộn, rền vang ở phía trước, Mục Vỹ khẽ thở ra một hơi rồi đi vào bên trong.
Uỳnh ...
Ngay sau đó, một tia sét đã giáng xuống, lực sấm sét đánh vào người Mục Vỹ, khiến đầu óc hắn ong ong.
Xương cốt vốn đã bị thương gần như trở nên lỏng lẻo hơn, Mục Vỹ loạng choạng, suýt nữa ngã nhào.
“Vỹ huynh!”
Trông thấy Mục Vỹ lảo đảo, Lôi Kiệt ở bên ngoài hô lên.
"Không sao, không sao!"
Mục Vỹ xua tay rồi mỉm cười.
Đoàng đoàng ...
Lại có các tiếng sét đánh vang lên, những tia chớp vây quanh người Mục Vỹ.
“Mẹ kiếp! Chưa xong nữa à?"
Biểu cảm này của hắn trông cực kỳ dâm đãng, giống kiểu cảm giác sảng khoái sau khi vừa ân ái vậy.
“Tên này đang làm cái quái gì vậy nhỉ?"
Lôi Kiệt lẩm bẩm.
“Đã quá!”