Mục Thần

Chương 549: Ban phát nụ cười, gửi gắm yêu thương



Ma tộc hoàn toàn không lường trước được chuyện sẽ có gián điệp loài người trà trộn trong bọn họ. Từ khi sinh ra, Ma tộc và nhân loại đã là hai sinh vật khác nhau, đâu có ngụy trang dễ như thế.

Ai có thể lẻn vào trướng bồng trung ương rồi cài một số lượng lớn bom Hắc Viêm một cách bí mật chứ?

Mục Vỹ phủi tay rồi hí hửng nhìn xuống dưới: "Tranh thủ luc quan Lôi Thần Cốc chưa đến, cho các ngươi một vố vậy!"

Vèo vèo vèo ...

Câu vừa dứt, hàng loạt quả bom Hắc Viêm rơi ào ạt xuống như mưa đá.

Hàng nghìn quả bom giáng xuống trận doanh Ma tộc.

Ầm ầm ầm ...

Tiếng nổ đùng đoàng dội lên hết đợt này đến đợt khác, thi thoảng có chân tay gãy và khúc xương bay lên.

"Hắc Nha! Mị Ánh! Mộng Yểm!"

Long Câu tỉnh lại từ trong cơn hon mê, nhìn lại thì thay cai ho sau hoam trước mặt cùng một bên tay đã cụt.

Thế nhưng xung quanh chỉ còn một mình hắn ta, ba vị ma vương còn lại đã bị nổ tan tành, không còn một mẩu xương.

Trong bốn người, Long Câu là nhỏ nhất. Mặc dù hắn ta hơi nóng nảy, bộp chộp nhưng ba vị ma vương còn lại luôn chăm sóc han ta như ca ca, tỷ tỷ trong nhà.

Nhưng rồi vào thời khắc nguy hiểm nhất, cũng chính ba người họ là người bảo vệ hắn ta, nếu không phải vậy thì hắn không chỉ đơn giản là mất một cánh tay thôi đâu

"Khốn nạn, là ai, là ai! A ... "

Long Câu nổi cơn tam bành, cơ thể vốn đã to cao bỗng phóng đại, cao đến mấy trăm mét không khác gì một ngọn núi nhỏ. Một bên tay của hắn ta chảy máu không ngừng, tay còn lại thì vỗ ngực thật mạnh.

Ầm ầm ...

Trên bầu trời lúc này vẫn đang liên tục giáng bom Hắc Viêm xuống. Long Câu đanh mặt giẫm chân xuống đất, vững vàng nhảy lên.

"Kẻ nào!"

Bóng người Long Câu lao thang vao bầu troi, xông về phía kẻ đang ném bom.

Uỳnh ...

Sau khi hắn ta đấm một quyền vào nơi đó, bóng dáng một người hiện ra.

"Là ngươi!"

Long Câu trừng mắt nhìn người đang tung tăng như đi chơi kia.

"Hửm? Ngươi biết ta hả?"

"Mục Vỹ, minh chủ của Vỹ Minh, sao không biết được!"

Long Câu phẫn nộ hét: "Ngươi là kẻ đứng sau chuyện này, nhiều bom thế này chỉ có Mục Vỹ nhà ngươi lấy ra được thôi".

"Hở?"

Mục Vỹ ngây ra một chốc rồi đáp: "Tự nhiên nhảy ra sừng sộ thế không biết, ta đang ban phát nụ cười, gửi gắm yêu thương mà. Ngươi nhìn bên dưới đi, bọn chiến sĩ Ma tộc khóc chết cha chết mẹ, vui biết bao. Rồi ngươi nhìn họ cứu đồng bào của mình nhiệt tình chưa kìa, là yêu thương đó".

"Yêu cái đầu ngươi!"

Long Câu điên tiết gầm lên, tấn công Mục Vỹ.

"Ối chà chà, cảnh giới Niết Bàn tầng thứ sáu luôn, ai chơi lại!"

Mục Vỹ vừa thụt lùi vừa gần giọng cười: "Nhưng một kẻ Niết Bàn tầng sáu như ngươi đã bị thiên hỏa ăn mòn sáu hồn đàn, mất một tay, phát huy được bao nhiêu phần thực lực chứ?"

"Đủ để giết ngươi!"

Long Câu tức tối gầm lên, bước tới.

Vừa thấy Mục Vỹ là hắn ta tức đến nỗi đầu óc mụ mị.

Bốn vị ma vương đều có cảnh giới Niết Bàn tầng thứ sáu mà bị Mục Vỹ một phát nổ chết ba người, đây đúng là nỗi ô nhục của Ma tộc.

Không giết Mục Vỹ, sự căm phẫn trong lòng hắn ta khó mà nguôi ngoai.

"Chắc ngươi muốn chết lắm rồi!"

Thấy Long Câu nổi điên muốn giết mình, Mục Vỹ quát lớn, kiếm Hắc Uyên xuất hiện trong tay.

Thanh kiếm này rất nặng nên hắn phải dùng đến chân nguyên để cầm.

Kiếm thế đỉnh phong được khai triển, kiếm Hắc Uyên như một tia chớp màu đen chém ngang.

Tiếng soạt vang lên, Long Câu bị kiếm thế bao trùm, phản ứng chậm nửa nhịp. Kiếm chiêu Mục Vỹ vừa thi triển là một nhát kiếm ẩn chứa kiếm thế được tùy ý chém ra.

Sau tiếng "xoẹt", máu bắn ra tung tóe, Long Câu sầm mặt la lên.

Phịch!

Tiếng động nặng nề truyền đến, hắn ta tái mặt nhìn cánh tay còn lại tách rời ra khỏi cơ thể rồi rơi xuống.

"Trời má ơi!"

Cảnh tượng này cũng làm Mục Vỹ ngây ra như phỗng.

Hắn chắc chắn nhát kiếm vừa rồi không chạm đến Long Câu, chỉ có kiếm khí là chém trực tiếp lên cánh tay hắn ta thôi.

Nhưng đâu có ngờ là cắt phăng cánh tay của Long Câu luôn cơ chứ.

"Biết kiếm Hắc Uyên đỉnh của chóp rồi mà không ngờ nó biến thái vậy luôn!"

Mục Vỹ vẫn chưa khép cằm được.

Thiên khí hạ phẩm cũng không uy lực được thế này đâu!

"Chết tiệt, khốn nạn!"

Long Câu sợ hãi nhìn trường kiếm đen của Mục Vỹ.

Giá mà sáu hồn đàn không bị khói đen Diệt Thế xâm nhập khiến cho khí tức rối loạn, giá mà cánh tay không bị nổ, hắn ta đã không bị Mục Vỹ hăm dọa chỉ bằng một kiếm như này.

Đáng han!

Vù vù ...

Đột nhiên, tiếng vù vù vang lên trong không khí, Mục Vỹ thấy cả không gian lẫn thời gian như đọng lại, tất thảy đều bị giam cầm, hắn cũng không ngoại lệ!

"Dám giết người Ma tộc ta, ngươi quá đáng rồi đấy Mục Vỹ!"

Giữa thời khắc vạn vật đứng yên, một tiếng quát ầm ầm nổ bên tai Mục Vỹ. Hắn hộc máu, híp mắt nhìn người vừa hiện thân.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv