Trương Tử Hào của hôm nay vẫn như xưa, vẫn phong độ nhanh nhẹn, đôi mắt sáng ngời, vẫn hàng lông mày sắc như kiếm, khí khái hào hùng.
"Hân hạnh được gặp Trương viện trưởng!"
"Khà khà. Thời khắc Trung Châu lâm vào loạn lạc sắp đến, đây chính là thời điểm cho Vỹ Minh của cậu nổi dậy đấy Mục Vỹ, giờ ta nhờ cậy cậu vẫn chưa muộn chứ!”
"Chắc chắn rồi!"
Mục Vỹ tủm tỉm trả lời: "Người đâu, dẫn các vị trưởng lão khách khanh vào phòng nghỉ ngơi, tối nay tổ chức yến tiệc chiêu đãi họ".
"Vâng!"
Sau khi chín người rời đi, bọn Mặc Dương và Lâm Chấp nhanh chân tiến tới.
"Sư phụ, con cứ thấy là lạ sao ấy!", Mặc Dương tỏ ý kiến: "Người quản lý long bảng, bảy đặc sứ và Trương Tử Hào, chín người này ngay từ lúc ở học viện Thất Hiền đã chẳng có quan hệ mật thiết gì với chúng ta rồi, biến mất gần năm năm rồi tự nhiên nói muốn gia nhập Vỹ Minh, con sợ ... "
"Đừng lo gì cả!"
Mục Vỹ khoát tay: "Nếu họ là tay trong bên khác cài vào thì chúng ta yên lặng xem tình hình là được. Nếu họ thật lòng quy thuận chúng ta thì cứ lợi dụng thôi".
"Lâm Tiêu Thiên là một người có thiên phú cao, tốc độ tăng trưởng tu vi rất nhanh, ắt làm việc lớn. Bảy vị đặc sứ kia nhìn kỹ thì ai cũng mặt mũi hồng hào, không thấy có vẻ gì của kẻ sa cơ thất thế, chắc chẳn có ý đồ gì mới đến Vỹ Minh".
"Không cần biết họ định làm gì, chỉ cần không gây hại cho Vỹ Minh thì ta có thể cho họ ở lại đây. Bây giờ đang thiếu người, có họ cũng đỡ được phần nào, cứ quan sát xem thế nào rồi nói sau".
"Rõ!"
Nhìn theo hướng những người đó rời đi, Mục Vỹ khẽ nhíu mày.
"Mạt lão ca, ông ở học viện Thất Hiền khá lâu rồi, có biết chín người này gần gũi với ai nhất không?"
"Bản thân Trương Tử Hào là viện trưởng Phong Hiền Viện, yêu kiếm của mình như sinh mạng, những người xung quanh như nào thì kệ xác, suốt ngày ôm thanh kiếm cũ mèm đó như ôm thê tử mình vậy. Lâm Tiêu Thiên thì không rõ lai lịch, lúc người này trở nên nổi tiếng ở học viện Thất Hiền cũng giống cậu lắm. À, tất nhiên là y không biến thái như cậu rồi".
"Bảy vị đặc sứ thì đều được tuyển chọn bởi mười trưởng lão thời bấy giờ, không thấy biểu hiện có thân cận với ai cả".
Câu trả lời của Mạt Vấn làm Mục Vỹ trợn trắng mắt.
Nói cũng như không vậy.
Cả chín người này đều là cao thủ cảnh giới Niết Bàn, thật sự rất đáng để mời chào, chẳng qua là không biết mục đích của họ là gì, khó mà đoán được có thể dùng họ hay không.
Cùng lúc đó, chín người Lâm Tiêu Thiên, Trương Tử Hào đang tụ tập trong một gian phòng thảo luận.
"Lâm Tiêu Thiên, Mục Vỹ sẽ không nghi ngờ gì đấy chứ?", Trương Tử Hào nhíu mày hỏi.
"Nghi ngờ gì?"
Lâm Tiêu Thiên đáp: "Hắn hoài nghi thì sao cho ông vào Vỹ Minh được?"
"Đúng đấy! Nhất định là Mục Vỹ còn đề phòng chúng ta nên sau này cứ chia ra làm việc, để khỏi bị Mục Vỹ hoài nghi chúng ta đang toan tính gì đó".
Y Chiêm Long tiếp lời: "Cơ mà ta vẫn không hiểu vì sao chủ nhân không bảo chúng ta đến thẳng nơi đó mà lại bảo ta gia nhập Vỹ Minh ... "
"Chủ nhân bảo sao làm nấy đi. Trung Châu đang chìm trong khói lửa, chủ nhân đã tính toán xong hết rồi. Trước mắt chỉ cần chờ Ma tộc tập hợp lại rồi phá vỡ phong ấn, lúc đó tự khắc hiểu kế hoạch của chủ nhân thôi".
"Hiểu rồi", Trương Tử Hào cũng đồng tình: "Chúng ta đừng nghĩ sâu xa làm gì, chủ nhân bảo làm gì cứ làm theo thôi. Còn về Mục Vỹ, nếu chủ nhân bảo chúng ta phục vụ Mục Vỹ thì cứ làm theo lời cậu ta bảo".
"Được".
"Ta hiểu rồi".
Tám người còn lại trong phòng lần lượt gật đầu, nghiêm túc nhìn lẫn nhau.
Trong quá trình Vỹ Minh bán bom Hắc Viêm và Thanh Tâm Đan với số lượng lớn, ngày càng nhiều võ giả muốn đầu quân cho Vỹ Minh.
Tuy nhiên, đối tượng thu nhận mà Mục Vỹ đặt ra luôn là những người có lai lịch và thân phận rõ ràng, bởi vậy số lượng võ giả có thể thực sự trở thành thành viên của Vỹ Minh vẫn còn ở số ít.
Dù vậy, tính đến thời điểm hiện tại, Vỹ Minh đã có đến mấy chục nghìn người.
Cảnh giới Thông Thần có mấy trăm người, số võ giả cảnh giới Niết Bàn cũng đã vượt qua con số hai mươi.
Thu nhập của của Vỹ Minh trong mấy tháng ngắn ngủi vừa qua thì chất thành đống.
Phải công nhận bom Hắc Viêm và Thanh Tâm Đan đã mang đến cho Mục Vỹ lợi nhuận rất lớn.
Đặc biệt là Thanh Tâm Đan, đan dược này không những hữu dụng cho tám thế lực lớn và các võ giả bên ngoài mà còn cực kỳ thiết yếu đối với người bình thường.
Dù sao thì khác với võ giả, người thường khó chống cự lại sự ma hóa của ma khí Ma tộc hơn. Lỡ họ không kiểm soát được cơn nóng giận của mình mà giết chết vợ con, người nhà thì phải sống trong sự day dứt cả đời.
"Hừ, tên Mục Vỹ này đúng là hèn hạ!"
"Không thiệt cái đầu đệ!"
Thánh Vũ Dịch điên tiết mắng: "Ta phải giết chết thẳng Mục Vỹ này mới được, tức quá!
"Mình cũng đâu thể làm gì khác đâu đại ca, bom Hắc Viêm và Thanh Tâm Đan là hai thứ không thể thiếu trong cuộc chiến chống lại sự xâm lược của Ma tộc. Ngay cả Tụ Tiên Các, đảo Thiên Tà, nhà họ Vỹ và Lục Ảnh Huyết Tông cũng phải mua từ Vỹ Minh mà".
Nghe đến đây, cơn phẫn nộ trong lòng Thánh Vũ Dịch nguôi ngoai phần nào.