Trông thấy cảnh này, Vương Chí Kiệt định lao lên.
“Lão Vương, đừng!"
Dương Đình Ngọc và Lí Vân Tiêu vội vàng kéo Vương Chí Kiệt lại, bây giờ mà ông ấy xông lên thì chết là cái chắc.
Ầm ầm ...
Lại có tiếng nổ lớn vang lên, các toa cung điện nhỏ xung quanh điện Tam Cực đều vỡ nát, những đệ tử có tu vi hơi thấp đều bị chấn động tới mức ngất xỉu sau vụ nổ này.
Tiếng đùng đoàng vang lên hàng nửa canh giờ mới dừng.
Còn Ma Cách thì đã hoàn toàn biến mất.
Một cường giả siêu cấp cảnh giới Niết Bàn tầng thứ sáu đã bị ba người Vương Chí Kiệt và Mục Vỹ tiêu diệt.
Nhất là bom Hắc Viêm của Mục Vỹ, chúng thật sự khiến Ma Cách tức đến phát điên.
Vì thế cuồi cùng, ông ta đã lựa chọn Mục Vỹ, mà bỏ qua ba người Vương Chí Kiệt.
Bom Hắc Viêm và Thanh Tâm Đan mà Mục Vỹ luyện chế ra có sức ảnh hưởng rất lớn với cuộc tiến công của Ma tộc, thế nên ông ta phải giết hắn.
"Xong, xong đời rồi!"
Vương Chí Kiệt không nhịn được, run lên nói: "Lần này tiêu thật rồi, Tâm Nhi sẽ liều mạng với ta cho mà coi. Tiểu tử này không rõ sống chết ra sao, đúng là tên khốn mà!”
Ai mà ngờ vào giây phút mấu chốt, Ma Cách lại bỏ qua ba người họ rồi lao về phía Mục Vỹ chứ.
“Khụ khụ ... Xì, nhạc phụ đại nhân, xong đời gì ạ?"
Song đúng lúc này, khi ma khí tản ra, một bóng người chợt đi ra từ trong màn ma khí cuồn cuộn ấy, sau đó nhìn Vương Chí Kiệt rồi hỏi.
"Tiểu tử cậu chưa chết à?"
"Dạ? Nhạc phụ đại nhân, người muốn con chết đến thế sao!"
"Vớ vẩn!"
Vương Chí Kiệt mắng nhiếc: “Ta nhìn thấy rõ rành rành Ma Cách lao về phía cậu, sao cậu vẫn chưa chết?"
"Con đâu có dễ chết thế ạ!"
Mục Vỹ không nhịn được nói: "Dẫu sao Ma Cách cũng là người Ma tộc, mà ma khí của họ thì chẳng là gì với con cả, vì con có tới hai loại thiên hoa lớn mà".
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, ngọn lửa màu đen bên ngoài cơ thể đã bùng lên, bao trùm người hắn, hình thành một tấm lá chắn màu đen.
"Thiên hoa đúng là huyền bí khó lường!"
Dương Đình Ngọc cũng không nhịn được thở dài một hơi.
Nếu với tu vi cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất của Mục Vỹ, khi Ma Cách sắp chết mà muốn kéo hắn theo thì Mục Vỹ chết là cái chắc.
Nhưng nhờ có lá chắn thiên hoa hấp thu mọi thương tổn nên Mục Vỹ mới may mắn thoát chết.
Nhưng ông ấy nào biết rằng, sau lần chết đi sống lại vừa rồi, được sức mạnh thần bí của Tru Tiên Đồ cải tạo, cơ thể của Mục Vỹ đã hoàn toàn khác trước.
Nhìn đống hoang tàn trước mặt, cả ba vị điện chủ không hẹn mà cùng nhìn sang Mục Vỹ.
"Mọi người nhìn con thế làm gì?", thấy ánh mắt quái dị của ba người họ, Mục Vỹ lảo đảo lùi lại mấy bước.
"Tiểu tử cậu mau nói cho ta biết, bom Hắc Viêm kia là sao hả!"
"Sao là sao ạ? Con mất mười mấy năm khổ sở vất vả mới nghiên cứu ra loại bom này đấy ạ!", Mục Vỹ khoa trương nói.
“Mười mấy năm? Tiểu tử này bớt giả ngây giả ngô đi, ta thấy có mà mất mười mấy ngày thì có", Vương Chí Kiệt cười mắng.
"Dạ? Tâm Nhi nói cho người rồi sao?"
"Sao cơ? Cậu thật sự chỉ mất hơn chục ngày để luyện chế ra thôi sao?"
"Cậu lừa ta!"
Mục Vỹ chẹp miệng nói: “Mười mấy ngày thì sao làm được ạ, con đùa ấy mà".
Nếu để nhóm Vương Chí Kiệt biết han chỉ mất mười mấy ngày để luyện chế ra một món đồ tương đương với địa khí cực phẩm thì chắc bọn họ sẽ đờ người ra nất
"Được rồi, đung lam nham nữa, nói ta nghe bao nhieu Linh Tinh một quả bom Hắc Viêm này?"
“Khụ khụ ... Để làm ra loại bom này, con đã mất rất nhiều ... "
"Dừng, ta hỏi bao nhiêu tiền!"
"Một trăm nghìn Linh Tinh hạ phẩm một quả ạ!", Mục Vỹ giơ ngón tay rồi phán chắc nịch.
"Một trăm nghìn? Sao tiểu tử cậu không đi ăn cướp luôn đi?", Vương Chí Kiệt tiến lên định doạ cho Mục Vỹ một bạt tai rồi mắng: "Tiểu tử cậu thèm tiền đến phát điên rồi!"
"Nhạc phụ đại nhân, luyện chế loại bom này rất lằng nhằng, trong Vỹ Minh con chỉ còn tồn khoảng mười nghìn quả thôi, con mà bán cho người là xong đời luôn, nhỡ Ma tộc lại đến tiếp ... "
"Rồi rồi, im ngay, biến sang một bên! Một trăm nghìn thì một trăm nghìn, cho ta một nghìn quả trước đã", Vương Chí Kiệt đã không nhịn được nữa.
Nếu để Mục Vỹ nói tiếp, ông ấy sợ mình sẽ không kiềm chế được mà tát chết hắn thật mất.
Tiểu tử này là mẫu người điển hình cho kiểu đa được hoi rồi còn ra vẻ.
"Um, đay ạ!", Mục Vỹ cuời noi: "Nhạc phu đại nhan, một nghìn quả bom Hắc Viêm đây ạ, một trăm triệu Linh Tinh hạ phẩm!"
“Cậu ... "
Thấy Mục Vỹ đã chuẩn bị sẵn bom, Vương Chí Kiệt xám mặt.
"Biến!"
Lần này, tiểu tử này đến đây cũng chẳng có mục đích tốt đẹp gì. Nói là đến giúp điện Tam Cực, nhưng thực chất là đến bắt chẹt rồi vơ vét tiền của thì có.
"Nhạc phụ đại nhân, sắp tới Vỹ Minh sẽ dốc toàn lực để luyện chế bom Hắc Viêm, nếu người thiếu thì cứ bảo con, con sẽ ưu tiên giao hàng cho người trước!"
"Thằng nhãi này, biến ngay!"
“Lão Vương, huynh đừng oán trách nữa! Một nghìn quả bom mà có uy lực như ban nãy, có thể tiết kiệm lực chiến đấu của gần mười nghìn người thì một trăm triệu Linh Tinh hạ phẩm cũng đáng mà".
Lí Vân Tiêu cười nói: "Điều quan trọng nhất trong chiến tranh là võ giả, hết Linh Tinh thì chúng ta vẫn có thể kiếm được, nhưng mất ai đó rồi muốn bồi dưỡng một thiên tài thì không phải chuyện đơn giản".
"Đúng vậy! Lần này, Ma tộc xâm chiếm, ta thấy Vỹ Minh sẽ phát triển vượt bậc".
"Để ta xem tiểu tử này sẽ kiếm được bao nhiêu từ các thế lực lớn khác", Vương Chí Kiệt mỉm cười nói.