"Hạng nhãi nhép, ngươi chưa đủ tư cách giết ta đâu!"
Mục Vỹ ở đối diện cười chế nhạo, hồn đàn dưới chân hoàn toàn bộc phát.
Hai ngọn lửa một tím một xanh xoay tròn liên tục ở hai bên hồn đàn, tốc độ càng lúc càng nhanh.
'Đây là ... thiên hỏa mà!", thấy hồn đàn bên dưới Mục Vỹ, Chiến Vưu thình lình thét: "Ngũ đệ, chạy mau, chạy mau, về bẩm báo với Ma Cách đại nhân nhanh!"
"Muốn chạy à? Hôm nay các ngươi bị diệt toàn quân chắc rồi, đừng ai hòng chạy thoát".
Mục Vỹ hừ lạnh rồi tiến lên tung một cú đấm.
Nắm đấm ấy hừng hực ngọn lửa đen kịt, nó đâm thủng không khí, tiến thẳng về phía Chiến Âm.
Hồn đàn của hắn được ngưng luyện từ Tử Liên Yêu Hỏa và Vạn Kiếp Quỷ Hỏa. Đây không chỉ là tầng phòng ngự kiên cố nhất mà còn là vũ khí tấn công mạnh nhất của hắn.
Mục Vỹ nghiêm mặt ngưng tụ nắm đấm mới chỉ mờ mờ thành thực chất. Nó ầm ầm phóng tới, lửa cuồn cuộn đen.
Âm ...
Tiếng nổ đùng đoàng chợt nổi lên giữa không trung, cú đấm của Mục Vỹ bùng
nổ
"Biến mẹ ngươi đi!"
Chiến Âm gầm lên rồi tung một quyền lớn bằng một cái vò tới.
"Oành" một tiếng, lại một cú bạo tạc nổ ra, những quả cầu lửa bằn ra tứ tung, trong không khí văng vẳng âm thanh "xèo xèo".
"Hừ, thứ loài người này chỉ có cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất, thật chẳng ra làm sao, tưởng ngưng tụ được hồn đàn bằng bảo bối là ngon lắm chắc?"
Chiến Âm giễu cợt: "Ma tộc bọn ta mà tế luyện hồn đàn toàn dùng huyết nhục của bản thân để kết hợp với ma khí ở Ma Uyên, tắm trong ma khí mười năm thậm chí mấy chục năm, trăm năm. Hồn đàn của con người bọn ngươi sao mà sánh nổi?”
"Có sánh nổi hay không thì thử là biết thôi!"
Mục Vỹ nhếch mép rồi bay tới.
Mục Vỹ chỉ vừa bước vào cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất, hắn rất muốn biết hồn đàn thiên hỏa của mình sẽ phát ra công lực thế nào trong cuộc đấu hôm nay!
"Xem thường loài người còn được chứ xem thường ta là không nên đâu!"
Mục Vỹ quát lớn, nói rồi mới thấy câu của mình sai sai bèn sửa lại: "Xem thường loài người dễ bị ăn đòn lắm đấy!"
"Chết đi!"
Mục Vỹ xông pha ra trận, một loạt quả cầu lửa rơi xuống ồ ạt như thác lũ, phóng thẳng về phía Chiến Âm. Đây chính là uy lực thiên hỏa.
"Cút đi!"
Hét lớn một tiếng, Chiến Âm lách người qua lại để né tránh, nhưng phạm vi tấn công của ngọn lửa quá lớn, gã quyết định đứng tại chỗ vận dụng ma khí hùng hậu để ngăn cản thiên hỏa.
Tuy nhiên, sau đợt đối kháng vừa rồi, Chiến Âm ngạc nhiên nhận thấy thiên hỏa của Mục Vỹ có khả năng ăn mòn và đốt cháy ma khí quanh người mình rất cao, lượng ma khí càng lúc càng ít đi rồi.
Thường thì ma khí của Ma tộc cũng giống như chân nguyên mà con người tu luyện. Tuy nhiên, ảnh hưởng của ma khí đối với con người lại là làm suy đồi, sản sinh tà niệm trong tâm trí con người.
Thế mà ma khí chẳng thể tiếp cận Mục Vỹ dù chỉ một chút.
Hắn ngang nhiên đứng giữa trời trong cơn lốc ma khí dữ tợn, không hề né tránh.
Đám ma khí kia hoàn toàn không thể chạm vào một góc áo của hắn.
Bởi lẽ hắn được thiên hỏa bảo vệ. Ma khí vừa đến gần là bị thiên hỏa đốt cháy ngay tức thì.
Chiến Âm tưởng dễ ăn lắm chắc!
"Giờ ngươi đã thấy được sự đáng gờm của thiên hỏa chưa?"
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Mục Vỹ cũng kinh ngạc lắm. Không ngờ đối đầu với thiên hỏa của hắn mà vẫn trụ được, Chiến Âm này không hổ là thiên tài được ma vương coi trọng mà.
"Chỉ la thiên hỏa thoi, có gì hay ho đau ma huenh hoang!"
Chiến Âm sẵng giọng, cực kỳ khó chịu.
Dù vậy, gã cũng nhận thức được rằng tình cảnh của mình đang ngày một gay
go.
Mục Vỹ mạnh hơn gã đâu phải chỉ có chút đỉnh.
Gã còn không đối phó được với thiên hỏa nữa là.
"Còn trò hay đẳng sau đấy!"
Mục Vỹ nở nụ cười tàn nhẫn rồi lùi lại thật nhanh.
Hắn dừng lại, đứng yên và chắp hai tay trước ngực, ngọn lửa đen nhánh chậm rãi dâng cao.
Cùng lúc đó, Cổ Ngọc Long Tinh bay phía trên thành Đông Vân cũng khuếch đại kích thước. Hỏa long chín đuôi lại ra trận.
Có điều, lần này toàn thân hỏa long chín đuôi phủ một màu đen kịt chứ không còn sáng rỡ như trước đây, chín cái đuôi cũng dài ra những mười nghìn mét.
Đầu của hỏa long bệ vệ trên bầu trời thành Đông Vân như một ngọn núi cao ngất ngưởng.
"Chơi với ngươi chán quá, thôi bây giờ ta xử đẹp ngươi luôn để hai đại ma vương Ma Cách, Ma Kha gì đó biết thành Đông Vân không dễ trêu vào cho rồi".
Mục Vỹ giơ tay, hỏa long chín đuôi sau lưng hắn phát ra tiếng gầm gừ điếc tai.
"Cho ngưoi trải nghiệm the nao moi la hoa cầu chan chính. Dại Ngọc Hắc Viêm Cầu!"
Sau tiếng quát, một quả cầu lửa màu đen dần dần hình thành trong miệng hỏa long chín đuôi sau lưng Mục Vỹ.
"Chết đi!"
Mục Vỹ het lớn rồi bước tới một bước, gio hai tay lên, Đại Ngọc Hắc Viêm Cầu sau lưng bắn ra.
"Nằm mơ!"
Lúc này Chiến Âm cũng sợ lắm chứ, muốn tránh ra nhưng đâu có được.