Mục Thần

Chương 521: Sống chết ra sao là tuỳ vào cậu ta



Lúc này, ở thành Đông Vân, phía Đông của Trung Châu đang vô cùng hỗn loạn.

Cả Vỹ Minh đều đang nháo nhào cả lên.

Mục Vỹ được lột sạch đồ, đang nằm im lìm trên chiếc giường trong một căn phòng tĩnh lặng.

Tần Mộng Dao, Vương Tâm Nhã và Mặc Dương đứng xung quanh phòng, nhưng không dám ho he một câu.

“Vũ môn chủ, minh chủ nhà ta sao rồi?"

Cuối cùng, Vạn Quỷ lão nhân không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi.

"Còn sao nữa? Cậu ta chết rồi!"

Vũ Thanh Mộc hờ hững nói: "Từ phản ứng cơ thể có thể thấy, cậu ta đã chết thật rồi. Nhưng ... các chức năng trong cơ thể thì vẫn hoạt động!"

"Thế rốt cuộc là sống hay chết? Vũ tiên sinh, ngài có thể nói rõ ra được không?"

"Đúng đấy!", Mục Thiếu Kiệt vội nói: "Ta chỉ có một đứa cháu trai này thôi, Vũ tiên sinh, tiên sinh thần thông quảng đại, nhất định sẽ có cách!"

"Mục lão gia, ngài đừng nóng vội!"

Vũ Thanh Mộc mỉm cười nói: "Bây giờ, Mục Vỹ sống hay chết hoàn toàn dựa vào bản thân cậu ta. Các bộ phận trong cơ thể cậu ta vẫn đang tự vận hành, nhưng ý thức thì đã mất hoàn toàn, cậu ta có thể sống lại hay không thì phải xem cậu ta thế nào!"

Nghe thấy thế, Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã tiến lên, thấy gương mặt tái nhợt của Mục Vỹ, bọn họ đều tỏ ra lo lắng.

“Chuyện đã đến nước này, mọi người cũng đừng lo nữa. Mục Vỹ có thể sống lại hay không có liên quan đến một món bảo bối trong người cậu ta. Với khả năng biến nguy thành an từ xưa đến nay của cậu ta, ta nghĩ chắc lần này cũng không sao đâu. Khéo còn là một cơ duyên lớn đấy!"

Vũ Thanh Mộc nói tiếp: "Sắp có dị vật xuất hiện trong Ma Uyên rồi, các vị hãy nghĩ cách ứng phó với kiếp nạn sắp tới đi!"

“Còn nữa, các người cứ xúm lại đây thế này cũng không tốt cho việc phục hồi của Mục Vỹ đâu, ta nghĩ nên giải tán đi, để hai người phụ nữ ở lại là được rồi!"

Vũ Thanh Mộc nói xong, mọi người đều dần rời đi.

Chỉ còn lại Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã đối mắt nhìn nhau ở trong phòng, sau đó cả hai đều hướng ánh nhìn về phía Mục Vỹ.

“Tỷ tỷ, Vỹ ca sẽ ổn thôi đúng không?"

"Chắc chắn rồi!"

Tần Mộng Dao nói một cách chắc nịch: "Nhất định huynh ấy sẽ không sao, nếu không đừng nói là ta, cả muội cũng sẽ không tha cho huynh ấy, đúng không?”

“Vâng!"

Căn phòng dần trở nên yên tĩnh.

Lúc này, đến Mục Vỹ cũng không biết là mình còn sống hay đã chết.

Nếu hắn đã chết thì tại sao vẫn có thể nghe thấy rõ ràng mọi chuyện mà mọi người nói, bao gồm cả sự lo lắng và quan tâm của bọn họ, cùng với hai người đẹp ngồi bên cạnh hắn.

Nhưng nếu còn sống thì tại sao dù cảm nhận được hết mọi thứ, nhưng hắn lại không phản ứng lại được.

Ý thức của hắn đã hoa thành một bóng hình, sau đó như đã tiến vào một thế giới xa lạ.

Thế giới này không phải là không gian thần bí mà hắn từng vào trước kia, càng không phải là hồ linh hồn của hắn!

Nhưng đây là đâu thì hắn hoàn toàn không rõ.

Trước mắt hắn chỉ có một khoảng không trắng xoá, giống như hắn lại tiến vào thế giới thần bí lần trước.

Mục Vỹ biết hắn lại được Tru Tiên Đồ cứu tiếp.

"Này, lão đại, ta biết ngươi đang ở đây, sao không ngó ngàng gì đến ta thế? Khinh nhau à?”

Mục Vỹ gào lên với thế giới trống rỗng đó: "Nhưng ngươi phải nói cho ta biết cách thoát ra ngoài chứ! Lẽ nào ngươi định nhốt ta ở đây cả đời sao?"

Mục Vỹ cạn lời khi nhìn vào không gian trắng xoá ấy.

Nhưng đáp lại hắn chỉ có sự im lặng.

Song khi thời gian dần trôi, cảnh tượng trước mắt hắn đã dần thay đổi.

Một bóng người mặc áo bào trắng xuất hiện trước mặt hắn, người đó cầm kiếm, đứng trên vũ trụ tinh hà mênh mông bất tận.

Người đó nhìn về nơi xa rồi vung kiếm ra.

Âm ...

Thoáng cái, vô số các vì sao trong một tinh hà đã vỡ vụn.

Khi người đo vung kiem ra, ca tinh hà như rung lên.

Một bóng người khổng lồ xuất hiện sâu bên trong tinh hà.

Khổng lồ!

Mục Vỹ dám chắc mình dùng từ đó là hoàn toàn đúng.

Bóng người đó cực kỳ to lớn, tham chí Muc Vỹ con nghĩ cả Thiên Vận Đại Lục gộp lại cũng không to đến mức này.

Thấy bóng người khổng lồ ấy xuất hiện, thanh kiếm bình thường trong người mặc áo bào trắng loé sáng.

Xuất kiếm!

Mặt trước của người khổng lồ ấy xuất hiện một vệt mờ mờ.

Một đường kiếm có thể huỷ diệt hàng chục nghìn ngôi sao mà chỉ có thể lưu lại một dấu vết mờ nhạt trên bóng người ấy.

Trông thấy cảnh tượng này, Mục Vỹ lập tức đờ ra tại chỗ.

Cảnh tượng này diễn ra ở đâu, Mục Vỹ không biết.

Người đó là ai, Mục Vỹ cũng không biết.

Nhưng uy lực này khiến hắn biết rằng, đến đại thế giới Vạn Thiên cũng không thể làm được đến mức này.

"Ngươi đang cảnh cáo ta đừng tự cho mình là đúng, đừng nghĩ mình là con của ông trời hay là người phi thường đúng không?"

Mục Vỹ không ngừng lẩm bẩm, nói liên tục.

Nhưng đáp lời hắn chỉ có khoảng không mênh mông bất tận.

Song không biết Mục Vỹ nói bao lâu, đột nhiên có một tia sáng toả ra, bóng người mặc áo bào trắng đó lại vạch một đường kiếm lên không trung, hình như đang hướng về phía Mục Vỹ. Đường kiếm này trông rất bình thường, nhưng với Mục Vỹ thì nó đang nhắm thẳng vào mắt hắn như đòi mạng!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv