"Nói cứ như ta không làm vậy là sống được ấy!", Mục Vỹ bông đùa: "Ta đứng ở đây là đã chuẩn bị tinh thần chết rồi. Thánh Vũ Dịch, ta nhắc lại lần nữa, ta chết rồi thì người thân, bằng hữu và huynh đệ ta sẽ báo thù cho ta, đã thế ta còn lôi được Thánh Đan Tông của ông làm đệm lưng nữa, chết không uổng chút nào!"
Mục Vỹ nói xong ngửa mặt lên trời gầm thét, hỏa long đen bay xuống ngay sau đó.
"Thang điên!"
Tình cảnh trước mắt buộc Thánh Vũ Dịch phải vội vàng điều động chân nguyên, bảy tầng hồn đàn hiện ra dưới chân. Ông ta dồn toàn bộ chân nguyên vào Thập Phương Tuyệt Sát Đại Trận ở đằng đó.
Điều duy nhất Thánh Vũ Dịch có thể trông cậy lúc này là Thập Phương Tuyệt Sát Đại Trận sẽ cản được hai thiên hỏa.
Nhưng đó là hai thiên hỏa chứ có phải mèo chó gì đâu!
Trong lần tấn công này, Mục Vỹ triệu hoán cả hai loại thiên hỏa đến chứ không dùng thực lực của mình để điều khiển thiên hỏa nữa. Như vậy nghĩa là hắn tách rời ý thức thiên hỏa - cũng là bản thân - với bản thể thiên hỏa.
Hắn sẽ chết!
Nhưng dù có phải chết, hắn cũng quyết không chùn bước.
Trong lúc nhất thời, mười cột sáng và hỏa long đen chế ngự lẫn nhau.
Nhưng Thánh Vũ Dịch dần dần tuyệt vọng nhận ra rằng mười cột sáng kia không tài nào chống lại được hỏa long đen.
Hóa ra hai loại thiên hỏa kết hợp với nhau sẽ mang lại sức công phá lớn đến
vậy.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Thánh Vũ Dịch.
Thập Phương Tuyệt Sát Đại Trận là sát trận có tiếng của Thánh Đan Tông suốt một nghìn năm qua, thế mà nó lại không thể đàn áp sức mạnh của hai loại thiên hỏa này.
Thiên hỏa quả là đáng sợ!
"Mục Vỹ, dừng tay, có gì từ từ nói! Ta cho ngươi rời khỏi đây, mau dừng tay!"
Giờ thì Thánh Vũ Dịch tái mặt thật rồi.
"Ông bảo ta dừng ấy hả?"
Mục Vỹ cười khẩy: "Ông nhìn bộ dạng ta bây giờ xem có sống nổi nữa không? Nếu đã vậy thì hôm nay ta liều chết, khiến cơ nghiệp nghìn năm của Thánh Đan Tông ông sụp đổ".
Lúc này, Mục Vỹ thật sự rũ bỏ mọi thứ.
Giờ có muốn dừng lại cũng không dừng được nữa.
Hắn hoàn toàn không thể gọi lại hắc long với tình trạng hiện tại.
Ngay lúc hắc long bộc phát khí thế bàng bạc, uy dũng oai vệ giáng xuống hòng đốt cháy mọi thứ ...
"Sư phụ, rốt cuộc bên ngoài có chuyện gì vậy ạ?", trong tòa tháp cao, Tần Mộng Dao bồn chồn hỏi.
Chẳng hiểu sao lòng cô cứ nôn nao lạ thường như sắp sửa có chuyện lớn gì xảy ra vậy.
"Dao Nhi, chỉ còn một bước nữa thôi là hồn đàn của con tế luyện thành công rồi, tuyệt đối không được phân tâm. Dù bên ngoài có chuyện gì xảy ra cũng không can hệ gì đến con!", Tử Vũ Di bực bội nói lớn.
"Không đúng, chắc chắn là có gì rồi!"
Tần Mộng Dao cố chấp bảo: "Có phải Vỹ ca tới rồi không? Sư phụ, người gạt con!'
"Dao Nhi ... "
"Con phải ra ngoài đó xem!"
Tần Mộng Dao đột nhiên đứng lên, khí tức băng hàn bao phủ toàn thân, khí thế bùng nổ. Cô mạnh mẽ xông qua tầng cấm chế trong tòa tháp để bay ra ngoài.
'Dao Nhi!"
Tử Vũ Di ở sau lưng quát, mau chóng đuổi theo.
Cùng lúc đó, hỏa long đen đáp xuống với uy thế mãnh liệt. Ngọn lửa đen như mực cuốn lấy mười cột sáng.
Rắc rắc rắc rắc ...
Các cột sáng chợt nứt ra, từng khe hở xuất hiện báo hiệu sự sụp đổ sắp đến. Dường như tất thảy sắp sửa tan vào hư không.
"Cậu thanh niên này, sao phải bất chấp vậy chứ, thành tựu trong tương lai của cậu rõ là sẽ không dừng tại đây mà. Dừng tay đi!"
Song, giữa thời khắc đó, một giọng nói già cỗi vang lên. Một ông lão vừa đi tới vừa chìa tay ra.
Ông lão nọ mặc chiếc áo làm bằng vải thô mộc, mái tóc hoa râm, cụt một tay, bên tay duy nhất còn lại đang kẹp một cây chổi ở dưới nách. Lão nhẹ nhàng dựng bàn tay thô ráp lên.
Chỉ một hành động ấy đã khiến người Mục Vỹ cứng đờ.
Hỏa long đen tức thì bị mười cột sáng áp chế.
Uỳnh uỳnh uỳnh ...
Có điều mười cột sáng vỡ nát ngay sau đó. Tuy hỏa long không còn bị trói buộc nhưng lại bị bàn tay của ông lão mạnh bạo đè xuống.
Kế đến, hỏa long dài nghìn mét bị xẻ ra làm hai dễ như trở bàn tay, hóa thành tử long và lục long. Chúng kêu lên một tiếng rồi rơi vào trong cơ thể Mục Vỹ.
Phụt ...
Mục Vỹ cầm cự được đen bay gio la het suc rồi, han phun ra một ngum máu thật lớn rồi ngã phịch xuống đất.
Một cú chưởng bâng quơ của ông lão nọ không chỉ đè ép Thập Phương Tuyệt Sát Đại Trận mà còn ép buộc Diệt Hồn Hắc Viêm bay trở lại vào người Mục Vỹ. Ấy thế mà lão không có vẻ gì là mệt mỏi cả.
Ông lão nhìn Mục Vỹ rồi thở dài, trên mặt lộ vẻ không đành lòng.
Mạnh thật!
Chúng đệ tử Thánh Đan Tông vốn đã sững sờ lại càng thảng thốt hơn.
Không ngờ ông lão suốt ngày quét dọn quảng trường Thánh Đan Tông họ lợi hại đến vậy.
Một cao thủ cực kỳ mạnh thế này lại hiện diện ngay bên cạnh họ, thật quá khó tin.
"Đa tạ Khuyết lão!", Thánh Vũ Dịch nhẹ nhõm thở phào rồi chắp tay nói.
Nãy giờ Thánh Tâm Duệ luôn đứng gần âm thầm quan sát Mục Vỹ. Lúc này, gã hét lớn rồi xông tới đâm kiếm về phía hắn.
Mục Vỹ lúc này đã mệt rũ người rồi.
Thiên hỏa vừa bị đánh lùi vào trong người, đâu thể điều động được nữa. Hôm nay hắn chết chắc rồi!
Trường kiếm thế tới ào ạt, Mục Vỹ thấy một luồng sáng xanh chợt lóe lên trước mắt mình. Dường như một bóng hình xinh đẹp vừa chạy đến.