Thành Phù Dư là địa bàn của Đăng Thiên Phủ, quân của Đăng Thiên Phủ có ở khắp nơi trong này.
Mục Vỹ đến Đăng Thiên Phủ được một lát thì phủ chủ Phủ Thiên đi ra.
Phủ Thiên là một người cao to, hay cười. Ông ta im lặng quan sát Mục Vỹ một hồi lâu mới lên tiếng: "Mục Vỹ, cậu đúng là giấu kỹ thật!"
"Hơ?", Mục Vỹ ngây ngốc, trả lời: "Có lẽ phủ chủ nhầm người rồi. Tại hạ là Quỷ tiên sinh chứ không phải Mục Vỹ nào”.
"Ha ha... Có phải Mục Vỹ hay không không quan trọng, có điều chỗ ta có một tin tức, ta nghĩ cậu sẽ hứng thú với nó!"
Nghe vậy, Mục Vỹ lại ngạc nhiên, cười nói: 'Không phải phủ chủ đã bán tin tức đó cho Thánh Tâm Duệ và Thạch Kinh Thiên rồi sao? Nếu lại tiết lộ cho Quỷ tiên
sinh ta đây biết thì e là ta phải trả một khoản lớn nhỉ!"
"Không, không, Phủ Thiên ta sẽ không thu một xu nào cho tin tức bán cho cậu đâu, chỉ cần cậu giữ bí mật tuyệt đối thôi!"
"Nói nghe thử xem!" Tính Mục Vỹ không bảo thủ, nói ngay: "Ông sẽ cho ta biết chuyện gì nào!"
"Quái thú trong Ma Uyên nhiều về số lượng lẫn chủng loại, quan trọng hơn là những quái thú này về cơ bản rất ít thấy ở ngoài Ma Uyên, có thể nói là không có!"
"Ta nghĩ cậu hiểu nguyên nhân của tình trạng này hơn ta nhỉ?" Nhìn nụ cười của Phủ Thiên, Mục Vỹ lại sửng sốt.
Hiển nhiên là hắn biết nguyên nhân, vì Tử Viêm Lang ở Lôi Âm Cốc là một ví dụ điển hình!
Chỉ là, Phủ Thiên vừa nhìn đã nhận ra hắn là Mục Vỹ, chuyện này quá khả nghi!
"Ha ha ha ha! Ta mời cậu đến đây không có ác ý gì cả, chỉ đơn thuần muốn báo tin cho cậu thôi", Phủ Thiên cười to, nói với Mục Vỹ: "Ma Uyên là một nơi hiểm hóc, các quái thú trong đó đều bị ảnh hưởng bởi Vạn Kiếp Quỷ Hỏa. Thật ra, về bản chất thì chúng cũng như các linh thú thường gặp trên đại lục thôi".
"Tuy nhiên, vấn đề cốt lõi ở đây là bọn quái thú đó đã mất đi ý thức, chỉ còn là cái xác biết đi. Sau khi tiến vào Ma Uyên, cậu lờ chúng đi thì chúng sẽ không tấn công cậu".
"Nhưng nếu cậu gây hấn với chúng thì đừng hòng thoát khỏi Ma Uyên!"
Phủ Thiên khẽ cười: "Cậu là Mục Vỹ, Quỷ tiên sinh hay Tử Mộc cũng được, ta không so đo. Nhưng cậu phải nhớ kỹ rằng không chỉ mình ta nghi ngờ thân phận
của cậu đâu. Nói cách khác, người của tám thế lực không đơn giản như cậu nghĩ".
'Trên đường về, Mục Vỹ suy ngẫm về lời nói của Phủ Thiên, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Nếu như Phủ Thiên biết thân phận của hắn thật thì e là người của tám tông môn cũng đánh hơi được rồi.
Xem ra chuyến đi đến Ma Uyên sẽ thú vị lắm đây. 'Thấy Mục Vỹ trở về an toàn, Vương Tâm Nhã thở phào nhẹ nhõm.
"Ba ngày sau, các thế lực sẽ tiến vào Ma Uyên. Có lẽ hai tên Thánh Tâm Duệ và Thạch Kinh Thiên kia sắp trở thành tâm điểm chú ý rồi".
Tân Mộng Dao cười ôn hòa: "Vỹ ca, huynh đi phải cẩn thận đấy nhé, nhạc mẫu tương lai của huynh sẽ dõi theo huynh đấy".
Nhạc mẫu tương lai?
Mục Vỹ nhìn Vương Tâm Nhã.
"Mẹ của muội tới rồi!, Vương Tâm Nhã cúi đầu bảo: 'Bà ấy đến đây một là muốn xem các đệ tử của thánh địa Trì Dao thế nào, hai là muốn gặp huynh!"
"Gặp ta hả? Ta có gì đẹp mà gặp!", Mục Vỹ dí dỏm đáp: "Phải là đến gặp muội chứ”.
Sau một lúc cười đùa, Mục Vỹ ngồi vào bàn, hơi nhíu mày.
"Từ lúc về là huynh mặt ủ mày chau như có tâm sự vậy, huynh nói đi".
"Thân phận của huynh có thể đã bị người của tám tông môn biết Nếu xảy ra biến cố gì sau khi tiến vào Ma Uyên, các muội nhất định phải bảo vệ bản thân”.
"Còn huynh..."
"Muội đừng lo, huynh không sao đâu. Chỉ cần hai muội an toàn, bọn họ tuyệt đối không bắt được huynh. Vạn Kiếp Quỷ Hỏa chắc chắn sẽ thuộc về huynh!"
Bầu không khí trong thành Phù Dư dần trở nên náo nhiệt. Thầy luyện đan, thầy luyện khí nào cũng lăm le muốn giành thiên hỏa về tay mình, bởi dù sao nếu thu phục được thiên hỏa thì khả năng luyện đan và luyện khí
của bản thân sẽ mạnh lên, và điều này sẽ kéo dài cả đời!
Ma Uyên là nơi tuyệt địa nằm giữa bốn thế lực siêu cường là Đăng Thiên Phủ, Vọng Nguyệt Lâu, Diệt Thần Cung và Lãm Vân Hiên.
Mảnh đất nguy hiểm cùng cực này được bao quanh bởi núi non, chỉ có một lối đi dẫn vào trong núi. Nhìn từ bên ngoài, Ma Uyên như bị bao trùm bởi những dãy núi mờ ảo sương mù, tối đen như mực, chơ vơ giữa cánh rừng sâu thẳm, âm u và quỷ quái.
Song, ai cũng tách ra ngay khi vừa vào trong.
Những kẻ không thuộc cùng một thế lực đều đề phòng đối phương, kể cả những người chơi thân cùng nhau đến đây cũng chưa chắc đã thật lòng với nhau. Dù sao thiên hỏa có sức mê hoặc quá lớn, không ai có thể hứa trước rằng sẽ giữ lý trí trước cám dỗ ấy.
"Đi thôi!"
Sau mệnh lệnh, Mục Vỹ và những người khác xông vào dãy núi.