Hồn đàn!
Từ này rất mới mẻ với Vương Tâm Nhã nhưng đối với Mục Vỹ thì rõ như ban ngày.
Sau khi lực linh hồn đạt đến cảnh giới đại thành, hồn đàn sẽ bắt đầu tích tụ trong hồ linh hồn. Quá trình tu luyện lấy lực linh hồn làm trụ cột, dùng thiên tài địa
bảo để xây dựng hồn đàn!
Tiêu hao càng nhiều thiên tài địa bảo cho việc rèn đúc hồn đàn, hồn đàn của võ giả càng ổn định, sức mạnh càng cao.
Vì vậy mà đối với cảnh giới Niết Bàn, võ giả ở tầng một cảnh giới hồn đàn rất có thể mạnh hơn so với võ giả tầng hai thậm chí tầng ba!
Võ giả cảnh giới hồn đàn vừa lật tay, núi non biển cả rung chuyển dữ dội, thành trấn với sức chứa hàng trăm nghìn người sụp đổ trong nháy mắt.
Băng biển vượt núi, không gì không làm được, gần như có thể sánh với tiên!
Cảnh giới hồn đàn có tổng cộng chín tầng, sau khi quy nhất là bước vào Tiên Cảnh!
Tiên Cảnh là dạng cao thủ chỉ xuất hiện trong tiểu thế giới Tam Thiên, không hề có trên đại lục thông thường!
'Thành tiên, thành tiên. Người đời chỉ biết con đường thành tiên khó đi, nào biết lộ trình sau đó mới là gian truân hơn cả.
"Hiện tại Thánh Vũ Dịch ở cảnh giới nào rồi?', Mục Vỹ hỏi. "Niết Bàn tầng thứ bảy, tầng thứ bảy của hồn đàn!"
Tầng thứ bảy!
Mục Vỹ khẽ hít sâu, ánh mắt trở nên nặng nề.
Thảo nào lần trước bị Thánh Vũ Dịch bắt đi mà hắn không thể phản kháng lấy một lần.
"Nói thế nghĩa là hai người Quân Vô Tà và Mạnh Nhất Phàm đó ít nhất cũng là cao thủ Niết Bàn tầng thứ ba, tầng thứ tư rồi gì nữa!"
Mục Vỹ thở dài rồi đáp: "Xem ra Quân Vô Tà và Mạnh Nhất Phàm đều cầm chừng lúc muốn giết huynh. Họ sợ đối phương sẽ ra tay với mình, nếu không thì cho dù có Cổ Ngọc Long Tinh nhờ cậy, huynh cũng không đánh lại hai người đó!"
"Huynh đúng là tự đại mà!"
Tần Mộng Dao bật cười: "Hai người đó đề phòng nhau nên đương nhiên sẽ không dốc hết sức giết huynh. Muội đoán họ dùng được một phần mười khả năng của mình thôi là đã tốt lắm rồi!"
"Đến nỗi thế luôn sao?", Mục Vỹ gượng cười.
"Chứ gì nữa, hiện giờ huynh có thi triển toàn bộ thủ đoạn ra thì cùng lắm cũng đánh ngang tay với muội thôi. Võ giả Niết Bàn tầng thứ nhất mà muốn ra tay, huynh chết thế nào cũng không biết!"
"Thật không? Huynh không tin!"
Mục Vỹ cười xấu xa, đột nhiên nhanh chân lại gần Tân Mộng Dao rồi vỗ một phát vào mông cô.
Bờ mông được váy đầm dài bao phủ nhưng vẫn có thể thấy nó nẩy lên mấy lần.
"Huynh... đồ lưu manh!"
'Tân Mộng Dao liếc nhìn Vương Tâm Nhã sau lưng, đỏ mặt tăng tốc.
"Làm cũng đã làm rồi, để mình đánh mông một cái có sao đâu!", Mục Vỹ bĩu môi nhìn Tân Mộng Dao chạy biến, đột nhiên quay lại đùa với Vương Tâm Nhã: "Bà nhỏ ngoan hơn, chắc chắn cho ta sờ mông!"
"Muội không cho huynh sờ đâu!"
Mặt Vương Tâm Nhã càng đỏ hơn, cô ta cũng tăng tốc độ.
"Ta không đuổi theo muội ấy kịp, đuổi theo muội vẫn được!”
Mục Vỹ cười ngả ngớn, bàn tay hư hỏng luồn xuống dưới chiếc váy ngắn của Vương Tâm Nhã, không ngại chút nào.
"Muội muội tốt, ta bảo vệ muội!"
Nhưng ngay lúc này, Tân Mộng Dao lại quay trở về kéo Vương Tâm Nhã đi, hai người bay thật nhanh, bỏ Mục Vỹ lại sau lưng.
"Thôi vậy!"
Mục Vỹ bĩu môi nói: "Ban ngày ban mặt chơi không vui, tối hai muội chuẩn bị cái chăn lớn cùng ngủ với ta đi!"
"Nằm mơ!"
"Nằm mơI"
Tại đế quốc Nam Vân.
Thành Nam Vân.
Tính đến nay đã gần nửa năm kể từ khi đế quốc Nam Vân gặp tai họa khủng khiếp, các công trình kiến trúc trong thành Nam Vân đã được khôi phục hoàn
toàn.
Trong nửa năm này, Thánh Đan Tông không còn thiết lập cơ sở giao dịch mua bán tại đây nữa.
Hiện nay, nhà họ Mục và nhà họ Tiêu chia nhau cai quản đế quốc Nam Vân công bằng.
'Thông Thần Các nắm giữ phần lớn tài nguyên trong thành Nam Vân.
Học viện Thất Hiền không chia nhỏ ra bảy viện như trước mà gộp lại thành một đại viện, chính là học viện Thất Hiền.
Tại Thông Thần Các.
Tê Minh, Hiên Viên Giá, Cảnh Tân Vũ, Tiêu Khánh Dư và Hoàng Vô Cực đang ở trong một phòng làm việc lớn.
"Hạn nửa năm đến rồi, không biết đại sư nương cứu sư phụ ra được chưa!", Tê Minh than thở.
"Lo làm gì, sư phụ sẽ ổn thôi. Các ngươi đã bao giờ thấy sư phụ gặp bất trắc chưa?", Hoàng Vô Cực cười khúc khích: "Trước đây mình cũng tưởng người chết rồi nhưng cuối cùng người vẫn quay về phản công đấy thôi?"
"Tê Minh à, giờ tiểu tử nhà ngươi thành các chủ Thông Thần Các rồi, thấy sao? Ngày nào cũng làm các chủ, có sướng không?", Hiên Viên Giá chuyển chủ đề, cười sảng khoái hỏi.
"Sướng hả... Sướng cái đầu ngươi ấy!"
Tề Minh uất ức đáp: "Chẳng biết nhị sư nương quản lý Thông Thần Các bự chà bá này kiểu gì luôn, đầu ta sắp nổ luôn rồi!”
"Cảnh Tân Vũ, đừng nói nữa!"
“Sao không cho ta nói", Cảnh Tân Vũ nói tiếp: "Các ngươi nghĩ thử đi, sư phụ biết nhiều võ kỹ và bí thuật như vậy, hê hê... có thuật song tu chắc luôn! Chắc. mẩm quất luôn một nghìn người cùng chung chăn gối quá, trời má ơi, cái giường phải lớn chừng nào mới đủ đây!"
"Giường phải lớn chừng nào mới đủ ta không biết, nhưng ta đang nghĩ đầu của con phải lớn bao nhiêu để ta đục lỗ mới bố!", một giọng nói lạnh căm căm vang lên sau lưng.
Cảnh Tân Vũ chậm rì rì hoàn hồn, hai mắt trợn to, đứng hình.