Trông thấy Mục Vỹ, Mạnh Quảng Lăng ở một phía hơi ngẩn ra, sau đó tỏ vẻ tức giận.
Tại Mục Vỹ nên y mới làm mất Nhân Hoàng Kinh và bị phụ thân trách mắng.
Thế mà nay Mục Vỹ lại dám xuất hiện trước mặt y.
“Bắc Nhất Vấn Thiên, không phải ta muốn giúp ngươi đâu, nhưng Mục Vỹ đã lấy mất Nhân Hoàng Kinh của Lục Ảnh Huyết Tông ta, thù này không báo thì Mạnh Quảng Lăng ta sao đứng trong giang hồ được nữa!”, Mạnh Quảng Lăng quát lên rồi bước lên trước.
Vù…
Sau đó, khi Mạnh Quảng Lăng chuẩn bị tiến lên thì có tiếng xé gió vang lên.
Một đoá băng liên xuất hiện cạnh người Mạnh Quảng Lăng.
“Mạnh Quảng Lăng, ngươi thử tiến thêm một bước nữa xem!”, Tần Mộng Dao lẳng lặng nhìn Mạnh Quảng Lăng.
“Là Tần Mộng Dao!”
“Nghe nói cô ấy có hôn ước với Mục Vỹ từ nhỏ, hai người đã có tình cảm với nhau từ lâu, chắc là thật rồi”.
“Nhưng sao hôm nay nhìn Tần Mộng Dao cứ khang khác mọi khi thế nhỉ? Trông mê người hơn, còn có vẻ đẹp của người phụ nữ trưởng thành, như cây đào mật vừa được tưới nước ý!”
Nghe thấy vậy, Tần Mộng Dao liếc nhìn Mục Vỹ như chỉ muốn băm vằm hắn ra.
Tại tên lưu manh này cứ đòi làm chuyện đó ở đây cho bằng được nên giờ cô ấy mới bị người ta đoán già đoán non như thế này.
“Hừ! Đúng là một tên háo sắc giống cha mình, chỉ biết dựa dẫm vào phụ nữ!”, thấy Tần Mộng Dao che chở cho Mục Vỹ như vậy, Vỹ Thiên Vũ cười lạnh nói.
Trong mắt Vỹ Xảo Nhi cũng có vẻ chán ghét.
Ai cũng biết Tần Mộng Dao là thiên tài mới nổi nhất của Thánh Đan Tông mấy năm nay, còn Mục Vỹ cùng lắm cũng chỉ là một tên ngang ngược mà thôi.
Thấy Tần Mộng Dao ra mặt cho Mục Vỹ, hiển nhiên vì có Tần Mộng Dao nên Mục Vỹ mới dám ló mặt ra.
Ai cũng thấy nghi vấn nhưng không dám lên tiếng vì không phải là đối thủ của Tần Mộng Dao, sức mạnh của thần phách Băng Hoàng quá khủng khiếp nên bọn họ phải thật cẩn thận.
Bắc Nhất Vấn Thiên và Mục Vỹ đã đánh nhau, hai bóng người đã đánh ra tận quảng trường rộng rãi bên ngoài phó điện.
Dù Mục Vỹ là cảnh giới Thông Thần tầng thứ tư, còn Bắc Nhất Vấn Thiên là tầng thứ bảy, nhưng nhờ uy lực của thiên hoả nên tạm thời Bắc Nhất Vấn Thiên không thể hạ hắn ngay được.
“Hừ! Ngươi đã thấy uy lực của Cổ Ngọc Long Tinh rồi, hôm nay ta sẽ cho ngươi trải nghiệm một chút!”
Bắc Nhất Vấn Thiên lạnh mặt, miếng ngọc bội cổ xưa trong tay hắn ta phồng to lên.
Gầm…
Một tiếng rống lớn vang lên, một con rồng lửa chín đuôi cao hàng trăm mét đã xuất hiện ở quảng trường rộng rãi.
Bắc Nhất Vấn Thiên tung người bay lên, đứng trên người con rồng lửa chín đuôi đó rồi hiên ngang nhìn xuống dưới.
“Hả? Ngươi thuần phục thú hoả để điều khiển Cổ Ngọc Long Tinh ư! Bắc Nhất Vấn Thiên, ngươi tính toán thật đấy!”, Mục Vỹ mỉm cười khi thấy hành động này của Bắc Nhất Vấn Thiên.
“Dù thú hoả không bằng thiên hoả, nhưng thêm sức mạnh của Cổ Ngọc Long Tinh thì thừa sức giết chết Mục Vỹ ngươi rồi, đúng không?”
“Không không, chưa đủ đâu!”
Mục Vỹ cười nói: “Ngươi quên đây là đâu rồi à? Là Vạn Quỷ Phủ Quật đấy!”
Vẻ giễu cợt trên mặt Mục Vỹ biến mất, thay vào đó là sát ý lạnh băng.
“Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy thứ mà ông đây dựa vào không chỉ có thiên hoả, Cổ Ngọc Long Tinh mà còn là nơi này! Nơi này nữa!”
Mục Vỹ hét lớn lên, một viên huyết châu xuất hiện trong tay, tiếp đó hắn bay lên giữa không trung.
Chỉ trong phút chốc, nơi hắn điểm ngón tay đã có mười hai toà phó điện sáng chói bay lên.
Cuối cùng chính điện cũng hoá thành một tia sáng bay lên cao hàng trăm mét.
Các tia sáng bay lên cao, mười hai cột sáng và tia sáng của chủ điện hợp nhất, tạo thành một bức hoạ trên không trung.
“Gì vậy nhỉ?”
“Hắn có thể khởi động trận pháp của đại điện này ư?”
“Hắn đang cầm thứ gì thế nhỉ? Lẽ nào là Nhiếp Hồn Châu của Vạn Quỷ lão nhân?”
“Không thể nào! Sao Vạn Quỷ lão nhân có thể cất bảo bối của mình ở đây được!”
Thấy Mục Vỹ bay lên cao, viên huyết châu trong tay ánh lên mười ba cột sáng, mọi người đều dồn hết ánh nhìn về phía đó.
Trông thấy cảnh tượng này, Bắc Nhất Vấn Thiên biến sắc mặt.
Nhưng đang có hàng trăm thiên tài của các môn phái ở đây, sao hắn ta có thể tỏ vẻ sợ hãi, với lại đã có Cổ Ngọc Long Tinh trong tay thì hắn ta không việc gì phải sợ cả.
“Bắc Nhất Vấn Thiên, lần trước đã để ngươi chạy thoát, nhưng bây giờ để ta xem có ai cứu ngươi ở Vạn Quỷ Phủ Quật này!”
Mục Vỹ khẽ quát một tiếng, mười ba cột ánh sáng lập tức tập trung thành một điểm.
“Cứu ta? Ta thấy ngươi mới là người khó bảo toàn tính mạng đấy!”
Bắc Nhất Vấn Thiên lạnh mặt, tiến lên.
Ầm…
Chín cái đuôi của rồng lửa lập tức quét qua.
“Xem ra ngươi vẫn chưa nắm rõ tình hình rồi, ở Vạn Quỷ Phủ Quật thì Mục Vỹ ta chính là ông trời!”
Mục Vỹ cũng giậm chân rồi bay vút lên, tiếng nổ vang lên đùng đoàng.
Hắn đã bay thẳng lên cao.
Trên đỉnh của mười ba cột sáng đã hình thành một bức tranh phong vân.
“Phong!”
Mục Vỹ khẽ hô một tiếng rồi giơ tay lên, lập tức có tiếng uỳnh uỳnh.
Vù vù…
Ngay sau đó có tiếng xé gió vang lên, các cột sáng lao từ trên cao xuống.
“Cổ Ngọc Long Tinh rơi vào tay ngươi thì chỉ như thứ đồ bỏ thôi!”
Mục Vỹ lạnh lùng quát rồi nhảy xuống, bàn tay hắn cuộn tròn rồi tung một chỉ ấn ra, đập vào đầu của Bắc Nhất Vấn Thiên.
“Dừng tay!”
Đúng lúc này, Mạt Thư Nhiên và Lâm Hinh Vũ không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa, lập tức rút kiếm lao ra chặn Mục Vỹ lại.